Lý Tĩnh thu tầm mắt lại: “Cậu con không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi ta, ta nghĩ tới tìm con ăn một bữa với ta.”
Lâm Tử Lạp đồng ý ngay, vừa hay cô còn muốn dò xét ý bà, không nghĩ tới tự Lý Tĩnh tới đây.
“Con không cảm thấy ta chiếm thời gian của con đấy chứ?” Lý Tĩnh cười nói.
Lâm Tử Lạp nói không: “Mợ có thể nhớ đến con, con còn vui nữa là.”
Từ lúc đến, ánh mắt Lý Tĩnh không rời khỏi trang phục trong sảnh, ánh mắt bà còn sáng lấp lánh, dường như rất thưởng thức những bộ đồ này.
Lâm Tử Lạp tinh mắt nhìn ra được bà rất thích những trang phục này, chủ động đi tới, vịn cánh tay bà: “Con đưa mợ đi tham quan.”
Lý Tĩnh cười đồng ý.
Trang phục trong tủ ở lầu một đều là hàng không bán, là khu vực để nhà thiết kế thể hiện mình.
Khách đến có thể tham khảo những mẫu trang phục này để chọn lựa nhà thiết kế giúp họ thiết kế trang phục.
Đương nhiên cũng có nhiều người đến vì một nhà thiết kế nào đó.
Lý Tĩnh đưa tay chạm vào váy cưới trong tủ, chất vải voan mềm mại, sờ rất dễ chịu.
“Đây là chất liệu gì vậy, sờ thật dễ chịu.”
Lý Tĩnh không nghiên cứu mấy thứ này nên hỏi một chút.
Chất liệu này chính là chất liệu bắt chước theo lụa the hương vân đã không còn trên thị trường, trải qua nhiều cải tiến mới gần giống the hương vân, khuyết điểm duy nhất là dễ nhăn. Lụa the hương vân sẽ không có nếp nhăn, có cảm giác mềm mại như sữa. Loại vải này so ra thì vẫn kém hơn lụa the hương vân một chút.
“Mợ thích loại vải này sao? Con có thể dùng vải này để làm một bộ trang phục cho mợ, mợ thích kiểu dáng như thế nào? Con nghĩ mợ hẳn là thích hợp loại này.”
Cô chỉ vào một bộ váy liền áo, bây giờ tiết trời đang ấm dần lên, bên ngoài phối thêm một chiếc áo khoác là mặc được rồi, hơn nữa cũng không bảo thủ quá.
Cô nghĩ, Lý Tĩnh là một người truyền thống.
Lý Tĩnh cười, nội tâm dâng lên mấy phần không đành lòng.
Lần này bà đến không đơn giản là tìm Lâm Tử Lạp ăn một bữa cơm.
Mà là mưu kế của bà và Văn Khuynh.
Lâm Tử Lạp đoán sai rồi.
Bọn họ lấy mẫu xét nghiệm của Tông Triển Bạch không phải là để so sánh với Trình Dục Tú, mà là so với DNA mà Văn Nhà lưu lại khi còn sống.
Nhưng Lâm Tử Lạp lại đổi mẫu xét nghiệm của Tông Triển Bạch thành của mình, cho nên người so sánh với DNA mà Văn Nhàn để lại khi còn sống chính là Lâm Tử Lạp.”
Nhưng trùng hợp là, kết quả xét nghiệm DNA giữa Lâm Tử Lạp và Văn Nhàn lại tương thích 99.99%, trên y học, hai người có quan hệ máu mủ ‘mẹ con’.
Phải biết, điều này trong mắt Văn Khuynh và Lý Tĩnh là Tông Triển Bạch và Văn Nhàn.
Bọn họ không hề biết Lâm Tử Lạp đổi bát đũa, cho nên mẫu xét nghiệm trong tay bọn họ chỉ cho rằng đó là Tông Triển Bạch.
Kết quả này vào tay Văn Khuynh chính là chứng minh Tông Triển Bạch vẫn là ‘con trai’ của Văn Nhàn.
Có thể nói là tất cả lo nghĩ về thân phận của Tông Triển Bạch đều được xóa bỏ.
Còn lại chính là Lý Tĩnh nhìn thấy quan hệ thân mật giữa Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú.
Văn Khuynh vẫn ‘yêu’ Tông Triển Bạch như trước, nhưng ông không chấp nhận được vợ của Tông Triển Bạch lại thân thiết với Trình Dục Tú.
Nói đơn giản, hiện tại Văn Khuynh đã xác định được Tông Triển Bạch là do Văn Nhàn sinh ra, vì từ quá trình lấy được mẫu xét nghiệm của Tông Triển Bạch đến thực hiện xét nghiệm đều do người ông tín nhiệm làm.
Cho nên kết quả này rất đáng tin, có thể nói là chắc như bàn thạch.
Nhưng ông không dự liệu được rằng, chuyện này đã bị Lâm Tử Lạp phát hiện ra trước, đổi bộ đồ ăn của mình và Tông Triển Bạch.
Lúc đó Lâm Tử Lạp chỉ nghĩ là Văn Nhàn đã qua đời, bây giờ xét nghiệm chỉ có thể là người sống, cho nên cô mới đổi bộ đồ ăn của cô và Tông Triển Bạch.
Bởi vì bọn họ lấy mẫu xét nghiệm của Tông Triển Bạch để so sánh với Trình Dục Tú. Cô biết, Trình Dục Tú và Tông Triển Bạch có quan hệ mẹ con, chỉ cần Văn Khuynh xét nghiệm được là biết.