Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có chuyện gì, hai cháu không thể xem tivi cùng bà một lát được sao?” Bà cụ cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy từ khi Tô Trạm làm hòa với Tần Nhã, trong mắt chỉ có Tần Nhã, cũng ít quan tâm đến bà lão này.





Lời của bà cụ rõ ràng không vui, Tần Nhã cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười: “Bà nội này không vui sao? Có phải bà thấy cháu và Tô Trạm ít dành thời gian cho bà không?”





Bà cụ nắm lấy tay cô ấy: “Cháu đúng là người hiểu chuyện nhất, cũng rõ tâm tư bà nhất”.





Tần Nhã cúi đầu không nói lời nào.





“Tiểu Tuyết, bưng canh cho chị cháu.” Bà già ra lệnh.





Trần Tuyết đứng dậy, đi vào bếp dọn canh. Tần Nhã nghe thấy phải uống canh, thân thể nhẹ nhàng run lên.





Cô ấy ngước mắt lên: “Bà nội, không uống được không ạ?”





“Không được”. Bà cụ đặc biệt kiên quyết.





Trần Tuyết bưng một bát canh đi ra.





“Cô bưng canh vào trong phòng đi” Tô Trạm nói.





Anh ta biết Tần Nhã khó chịu nên mới bảo Trần Tuyết mang canh vào trong phòng, như vậy cô ấy không uống, mà có thể đổ sạch.





Bà cụ buồn bực, nhìn chằm chằm Tô Trạm: “Cháu có ý gì?”





“Cháu đâu có ý gì. Cô ấy vừa mới ăn cơm xong, cháu sợ cô ấy nuốt không trôi, đợi lát nữa tiêu thực rồi uống.”





“Món canh này không thể để lạnh, phải uống lúc còn nóng.” Bà cụ không nghe Tô Trạm nói, bảo Trần Tuyết đưa canh cho Tần Nhã.





Tần Nhã không thể không nhận.





Còn chưa uống đã muốn ói.





Vừa mới bắt đầu uống, cô chỉ cảm thấy có mùi tanh nồng, cho đến một lần nhìn thấy bà cụ mang từ bên ngoài về một cái túi có mùi rất nồng để Trần Tuyết dọn dẹp, cô mới hỏi đó là thứ gì.





Bà cụ nói là thuốc bắc để bồi bổ thân thể.





Sau đó cô ấy chụp ảnh và kiểm tra trên mạng, hóa ra là…”





Sau đó cô ấy chụp hình lên mạng tra, phát hiện đây là cuống rốn, trong Đông y có tên là nhau thai, đúng thật là ăn thì có tác dụng tốt cho sức khỏe.





Nhưng mà.





Tần Nhã hoàn toàn không thể nào chấp nhận được cái này.





Chỉ cần Tần Nhã nghĩ đến cảnh này là cái gì thì dạ dày của cô ấy đã cuộn trào lên, chứ đừng bảo là uống hết chén canh này lại còn ăn hết thịt.





“Tiểu Nhã mau thừa dịp nóng mà uống đi, bác sĩ nói sức khỏe của cháu rất yếu, cái này là bổ nhất. Cháu phải ăn luôn cả thịt thì mới tốt.”





“Ọe…”





Bà cụ còn chưa nói hết lời thì Tần Nhã đã bị mùi tanh bay ra từ chén canh kia làm cho buồn nôn.





Cô ấy vội vàng chạy tới nhà vệ sinh rồi nôn hết những thứ vừa ăn ra ngoài.





Tô Trạm vuốt lưng cho Tần Nhã rồi hỏi: “Canh đó khó uống đến thế à?”





Anh ta không biết canh đó được hầm từ cái gì, chỉ biết là Tần Nhã rất không thích.





Tần Nhã nôn xong rồi thì súc miệng, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tô Trạm.”





Tô Trạm trả lời: “Anh đây, sao thế?”





“Sợ là em không kiên trì được bao lâu đâu, anh chuẩn bị tâm lý trước đi.” Nếu cứ tiếp tục như thế thì cô ấy sẽ sụp đổ mất.





Chuyện khác thì Tần Nhã đều có thể chịu đựng được nhưng chỉ cần là con người thì đều có giới hạn. Chuyện ăn canh này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tần Nhã.





“Em đã nhường một bước rồi, hai người cũng nên nhường một bước đi.”





“Anh biết.” Tô Trạm lau miệng cho Tần Nhã nhưng cô ấy lại quay đầu sang chỗ khác: “Em nuốt không trôi thứ canh đó.”





Tay của Tô Trạm rơi vào khoảng không, anh ta khựng lại một chút rồi từ từ buông tay xuống.





“Được rồi, em vào phòng trước đi, để anh nói với bà nội.”





Tần Nhã nghiêng người đi lướt qua Tô Trạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK