Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Muốn gặp cô ấy?” Giọng một người đàn ông truyền tới, hình như Lâm Tử Lạp có quen nhưng không nhớ đã từng nghe ở đâu, cô chau mày nói: “Anh là ai? Điện thoại của Tần Nhã sao lại ở trong tay anh?”





“Cô ấy đương nhiên đang làm khách ở chỗ tôi, điện thoại trong tay tôi.”





Lâm Tử Lạp cảm thấy không đúng, cô đưa mắt nhìn Tông Triển Bạch, nghe giọng cô, Tông Triển Bạch cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó nên mới lấy điện thoại lại, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”





Đột nhiên đổi người nghe nên người bên kia ngừng lại một lát rồi lại cười: “Ồ, tổng giám đốc Tông, lần trước tạm biệt lâu rồi không gặp, có hứng gặp mặt nói chuyện không?”





“Anh muốn làm gì?”





“Tôi chẳng muốn làm gì, chỉ muốn một câu giải thích của tổng giám đốc Tông, tôi đắc tội với anh sao? Anh và Văn Khuynh có thù oán gì với nhau tôi không quan tâm, nhưng anh lừa gạt lợi dụng tôi, hại tôi suýt nữa bị cuốn vào, không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”





“Đây là chuyện giữa tôi và anh, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, bắt người có phải quá đáng rồi không?”





“Tôi cũng muốn ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với tổng giám đốc Tông, khổ nỗi tổng giám đốc Tông bận quá, lúc nào cũng không thấy tăm, thế này đi, tôi ở chỗ cũ đợi anh, chúng ta gặp mặt rồi nói? Đúng rồi, người phụ nữ tôi bắt có quan trọng với anh không, không quan trọng thì tôi thấy cũng rất xinh đẹp…”





Tông Triển Bạch tức giận rít lên: ‘Cố Bắc!”





Cố Bắc mỉm cười: “Được, vậy thì chúng tôi đợi anh ở chỗ cũ, tôi tiếp đón bất cứ lúc nào.” Nói xong anh ta liền cúp máy.





Lâm Tử Lạp lo lắng nhìn anh: “Cố Bắc là ai, tại sao lại bắt Tần Nhã?”





Tông Triển Bạch nói ngắn gọn là có liên quan tới tai nạn xe của Trình Dục Tú, Lâm Tử Lạp hiểu ra nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta phải về ngay.”





Tông Triển Bạch ừm một tiếng.





Cố Bắc là người không có điểm dừng, chậm trễ thời gian không biết anh ta sẽ làm gì Tần Nhã, anh cho điện thoại vào túi quần, sợ Cố Bắc gọi tới sẽ khiến Lâm Tử Lạp lo lắng.





Anh thắt lại thắt lưng da, nắp lại khóa sắt trên đó: “Em sắp xếp một chút, anh đi nói với Tô Trạm một tiếng.”





Lâm Tử Lạp bất an: “Con bé sẽ không có chuyện gì chứ?”





“Tạm thời sẽ không.” Tông Triển Bạch lấy tay chỉnh lại cổ áo cho cô, vuốt lại nếp nhăn trên áo: “Không cần lo lắng.”





Lâm Tử Lạp ừm một tiếng nhưng trong lòng vẫn không hề bớt lo.





Hơn nữa, tại sao lại bắt Tần Nhã?





Tô Trạm ngồi trong sảnh xem điện thoại, nhận ra ngoài cửa có người vào nên ngẩng lên nhìn, là Tông Triển Bạch, anh cười chọc ghẹo: “Vợ chồng sum họp, nhanh nhưu vậy mà đã xong rồi sao?”





Tông Triển Bạch không để ý tới câu nói của anh mà lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta phải đi.”





Nói xong anh liền đi vào trong ôm con gái, Tô Trạm còn chưa kịp phản ứng, không phải ở đây một đêm mai mới đi sao?





“Bây giờ?” Tô Trạm tưởng mình đã nghe nhầm.





Tông Triển Bạch quay đầu nhìn anh, rồi vô cùng lạnh lùng nói: “Đúng, bây giờ.”





Tô Trạm hình như đã nhận ra có chuyện gì xảy ra nên tắt máy đứng dậy: “Tôi sẽ đi thu dọn ngay.”





“Đại Bạch con phải đem về.” Tông Ngôn Hi cầm sợi dây xích chó trên tay.





Tông Triển Bạch nói: “Được, đem về.”





Trình Dục Ôn cũng tới hỏi: “Gấp như vậy, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai hãy đi.”





“Có chuyện.” Tông Triển Bạch giải thích ngắn gọn nguyên nhân.





Trình Dục Ôn cũng không giữ nữa mà giúp họ dọn đồ.





Trước đó nói ở qua đêm mà bây giờ lại phải đi chắc là có chuyện gấp.





Tông Triển Bạch ôm con gái đi tìm Tông Ngôn Thần, cậu bé không ở trong phòng ngủ trưa, những phòng khác cũng không có người, cuối cùng lại nhìn thấy ở trong phòng Tông Khải Phong.





Tông Khải Phong đang nói chuyện với cậu bé, không biết nói gì, chỉ là không tiêu cực như trước.





Tông Triển Bạch nói phải đi.





“Phải về thành phố B sao?” Tông Khải Phong hỏi.





Anh nói vâng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK