Dưới hầm để xe của tòa công ty, Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn Tông Triển Bạch.
“Sao anh chưa hỏi qua xem em có đồng ý hay không mà làm như vậy, anh có biết em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hay không?”
Tông Triển Bạch một tay dựa lên cửa xe, hơi khom lưng, nhìn Lâm Tử Lạp: “Anh nói sai à?”
“Em không bảo anh nói sai, ít nhất thì anh cũng nên nói với em trước chứ, để em còn chuẩn bị tâm lý, anh như này em rất bối rối, bây giờ những người ở công ty của anh không biết sau lưng nói em như thế nào nữa.” Lâm Tử Lạp đỡ trán, cảm thấy không biết phải làm sao.
Tông Triển Bạch cười, anh giơ tay lên bóp chiếc mũi nhỏ của cô: “Sợ cái gì? Có anh ở đây, hơn nữa em ngủ với anh lâu như vậy, không nên cho em một cái danh phận hay sao?”
Mặt của Lâm Tử Lạp trong nháy mắt đỏ bừng, cái người này, đây là nơi nào? Sao nói chuyện cũng không để chút ý tứ gì cả.
Tông Triển Bạch chủ động nhún nhường, ôm cô lên xe: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Tử Lạp trừng mắt nhìn anh, sao lại có thể vô liêm sỉ như thế nhỉ? Dáng vẻ vô lại như này chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, bộ mặt thật của anh cũng nên để cho những nhân viên kia nhìn một chút.
“Yên tâm, chết không được, nhiều lắm thì ăn miếng trả miếng thôi.” Tông Triển Bạch bỗng nhiên nói.
Lâm Tử Lạp mãi mới phản ứng lại, qua một lúc thật lâu cô mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Lâm Tử Lạp yên lặng nhìn anh, dáng vẻ nguy hiểm này giống y sì Lâm Tinh Tuyệt, không hổ là cha con với nhau.
Biết Bạch Dận Ninh không nguy hại đến tính mạng nên cô cũng yên tâm hơn.
Lúc này, hai người lái xe đến nhà họ Văn.
Tông Triển Bạch dừng hẳn xe lại, Lâm Tử Lạp đẩy cửa, anh đưa tay ra, Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn anh một cái, đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Anh nắm chặt tay của Lâm Tử Lạp, dìu cô xuống, sau đó đóng cửa xe lại.
“Đi thôi.”
Không phải là lần đầu tiên tới, biết Lý Tịnh khá bình dị dễ gần, cũng không có câu nệ gì.
Đi đến cổng Tông Triển Bạch ấn chuông.
Rất nhanh cửa mở ra, Lý Tịnh mặt mày hớn hở chào đón: “Mau vào đây.”
Lâm Tử Lạp chủ động chào hỏi, đi theo Tông Triển Bạch vào trong.
Tay của Văn Khuynh vẫn còn đeo băng, một tay cầm báo ngồi trên ghế sofa, thực ra ở thời đại này số lượng người đọc báo thực sự không nhiều, đa số mọi người đều ôm lấy điện thoại di động.
Không có người nào đủ kiên nhẫn để đọc báo.
Cũng chỉ Văn Khuynh mới có sự kiên nhẫn này.
Nghe thấy có tiếng động ông đặt tờ báo xuống, nhìn người đi tới.
Tông Triển Bạch hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Văn Khuynh khoát tay: “Không sao, vết thương nhẹ thôi.”
Tông Triển Bạch ngồi xuống ghế sofa: “Gọi cháu đến đây là có chuyện gì à?”
Trừ ngày lễ tết ông chủ động gọi anh tới thì bình thường Văn Khuynh gọi anh tới, tất cả lớn nhỏ ít nhiều đều là có chuyện mới gọi anh tới.
Cho nên anh mới hỏi.
Sắc mặt Văn Khuynh hơi ngưng lại, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, giả bộ giận dỗi: “Nhớ cậu không được à? Làm sao, mẹ cậu không còn nên chê bác à?”
Tông Triển Bạch cười không nói.
“Đi thôi, chúng ta qua bên này vừa ăn vừa nói, bác gái chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.” Văn Khuynh đứng dậy, dẫn đầu đi vào nhà bếp.
Tông Triển Bạch dắt tay Lâm Tử Lạp theo sau đi vào.
Lý Tịnh bận bịu từ trong nhà bếp mang thức ăn lên.
Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Để cháu giúp bác bưng.”
Lý Tịnh khoát tay: “Không cần, xong ngay đây, cháu cứ ngồi đấy.””
Văn Khuynh cũng ra hiệu bảo cô ngồi xuống, nói một mình Lý Tịnh cũng có thể ứng phó được.
“Hôm nay bỗng nhiên nhớ tới mẹ của cháu, uống cùng bác một ly.” Văn Khuynh rót rượu cho Tông Triển Bạch.