Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cùng đi vào thôi.” Văn Hiểu Tịch nói.





Tần Nhã đáp: “Được.”





Trong nhà, Lâm Tử Lạp đang nói chuyện cùng vú Vu.





“Cô xem thử xem đây là thuốc gì vậy?” Lúc vú Vu quét dọn phòng của Tông Khải Phong thì bà ấy không cẩn thận làm rơi một bình thuốc, bà ấy đọc được những chữ ghi trên đó thế nhưng lại không biết thuốc này dùng để chữa bệnh gì. Bởi vì lần trước bà ấy đã đã nhìn thấy có bình thuốc rỗng như thế này ở trong phòng.





Lâm Tử Lạp cũng không rõ lắm, cô nói: “Để tôi tra thử xem.”





Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh sau đó lên google tìm kiếm. Lúc này chuông cửa đột ngột vang lên, vú Vu đi ra mở cửa. Thế là lúc này trong nhà chỉ còn mỗi mình Lâm Tử Lạp, kết quả tìm kiếm đã rất nhanh hiển thị ở trên màn hình điện thoại.





Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào di động, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu trở nên run rẩy, sao lại có thể…





Sao lại có thể như vậy?





“Cô ơi, cô Tần, còn có cậu Văn… Cô sao thế?” Vú Vu đứng ở cửa, bà ấy còn chưa nói xong thì đã phát hiện ra Lâm Tử Lạp có chút bất thường.





Bà ấy bước tới, Lâm Tử Lạp vội vã cất điện thoại đi sau đó nhìn bà ấy: “Vú vừa nói gì cơ?”





“Tôi nói nhà mình có khách tới.” Vú Vu đáp.





Lâm Tử Lạp nói: “Tôi biết rồi, vú ra ngoài trước đón tiếp khách giúp tôi một lát.”





Vú Vu không yên tâm: “Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.”





Lâm Tử Lạp xoay người, đưa lưng về phía vú Vu sau đó nói: “Tôi không sao, vú ra tiếp khách trước đi.”





Vú Vu chỉ có thể làm theo lời cô.





Đợi đến lúc vú Vu đi khỏi, lúc này Lâm Tử Lạp mới ngồi phịch xuống giường. Thật sự rất khó có thể bình tĩnh được, cô rất bất an, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.





Cô cố gắng hết sức giữ cho bản bình tĩnh lại, có thể cũng không phải là chuyện tồi tệ đến thế.





Cô cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Tông Triển Bạch.





Văn phòng làm việc của tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Việt.





Lúc này trên người Tông Triển Bạch mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt trên cổ hơi được nới lỏng ra, trông thoáng qua cổ áo thì có thể nhìn thấy xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, tay áo được xắn lên tới bắp tay. Trên bàn làm việc có đặt hai chồng tài liệu, anh chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Còn chưa nghĩ xong sao?”





Quan Kình ngồi ở trước bàn, anh ta ôm đầu trầm mặc không nói.





“Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nhìn bộ dạng không quyết đoán của cậu xem, có còn giống đàn ông không hả?” Tông Triển Bạch gấp tập tài liệu trong tay lại, đặt qua một bên sau đó lại lấy một tập tài liệu khác.





“Bây giờ anh đã ôm được người đẹp về thì đương nhiên có thể chém gió như vậy rồi. Lúc trước không phải anh vì một người phụ nữ mà suốt ngày chạy…”





Tông Triển Bạch hơi dừng động tác lật giở tập tài liệu trong tay, mí mắt hơi nâng lên sau đó thờ ơ ném tập tài liệu về phía Quan Kình. Quan Kình giật mình, trong lòng anh ta thầm nghĩ, đúng là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn mà!





“Khụ khụ, cái kia tôi chỉ nói đùa thôi mà, ha ha ha…”





“Từ ngày mai trở đi quay lại đi làm đi, chắc chơi vậy là đủ rồi đấy.” Tông Triển Bạch thấp giọng khi nói câu cuối.





Quan Kình buồn bã, mặt ỉu xìu: “Không sợ tôi làm hỏng kế hoạch à?”





“Không có người phụ nữ nào thích đàn ông vô dụng đâu. Cậu chẳng có gì trong tay thì ai theo cậu?” Tông Triển Bạch nói trúng tim đen khiến Quan Kình nhất thời không thể nói được lời nào.





Người phụ nữ khó ưa Cố Huệ Nguyên kia đến lúc đó nhất định sẽ xem thường anh ta.





Quan Kình gật gật đầu, chủ động đứng dậy, hỏi: “Có việc gì để tôi làm thay anh không?”





Tông Triển Bạch buông chiếc bút trong tay xuống, nâng cằm lên sau đó hất hàm về phía hai chồng tài liệu trước mặt, tỏ ý anh ta có thể mang hết đi cũng được.





Quan Kình: “…”





“Đây là anh bóc lột sức lao động của tôi sao?”





“Đây là tôi cho cậu cơ hội thể hiện bản thân đó.” Tông Triển Bạch khởi động khớp cổ.





Điện thoại của Tông Triển Bạch đặt ở trên bàn bỗng đột ngột đổ chuông. Anh cầm điện thoại lên nhấn nút nghe, đầu dây bên kìa truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Hôm nay anh về sớm một chút, em có chuyện cần nói với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK