Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 147:





Bởi vì ngủ với người ta một đêm nên phải chịu trách nhiệm, yêu đương với người ta, sau này lại bởi vì bị lừa một lần mà không cần người ta nữa.





Đấy là có tình hay vô tình?





Tông Triển Bạch nhìn lại anh ấy: “Ăn no rồi gợi đòn à?”





“Chỗ này không có người ngoài, tôi nói cũng chỉ là nói sự thật thôi, cậu lấy đi lần đầu của người ta, lại ruồng bỏ người ta, cậu nói xem việc đó có nên hay không?” Tô Trạm uống hai ly rượu, giọng nói cũng không to lên mấy phần.





Bên phải bình phong có một người phụ nữ đang ngồi, nghe thấy giọng nói đó thì chợt ngưng lại.





Allen nói lại rất to: “Đàn ông đúng là chẳng có thằng nào tốt.”





Chỗ này là Tần Nhã chọn, cô ấy nói quán này được đánh giá rất tốt trên mạng, không gian đẹp, màu sắc cũng hài hoà, nhưng không ngờ phòng vip chỉ có một tấm bình phong để ngăn vách, không hề cách âm tẹo nào.





Lâm Tử Lạp cảm thấy giọng nói có vẻ quen thuộc, cô khẽ nghiêng người quay đầu về sau, nhìn người bên đó qua kẽ hở.





Chỉ nhìn thấy tay của Tô Trạm đang đặt trên vai Tông Triển Bạch: “Nói thật, cậu đã từng thích Bạch Trúc Vi tí nào không, hay tại vì cậu gặp người ta nên mới phải chịu trách nhiệm?”





Lâm Tử Lạp ngừng thở, cô cũng muốn biết đáp án của câu hỏi đó.





Ngón tay cô ấn vào những hoa văn được khắc trên chiếc ghế.





Tông Triển Bạch ống một hớp rượu: “Cũng có chút.”





Anh chưa từng động lòng với Bạch Trúc Vi, sau này anh với cô ta ở với nhau đúng là chỉ vì chịu trách nhiệm cho đêm đó thôi. Tuy đêm đó anh không tỉnh táo nhưng những điều tốt đẹp mà nó mang lại đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên được.





Nếu nói không yêu, nhưng anh lại không thể nào quên được tối hôm đó.





Vậy mới nói, có chút chút.





Tô Trạm chép miệng: “Vậy nên mới nói, có tình dục trước thì mới càng thêm cảm tình.”





Dù gì lúc Tông Triển Bạch ngủ cùng Bạch Trúc Vi anh cũng không yêu cô ta, ngủ một lần lại thích cô ta một chút, thế chẳng phải tình dục có thể bồi đắp thêm tình cảm còn gì?





“Logic của luật sư đúng là kinh khủng thật.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm, tặng anh ấy một ngón cái.





Tô Trạm liếc anh ấy: “Cậu đừng cho rằng người khác đều như cậu, ba mươi mấy tuổi mà vẫn là một thằng đàn ông trong trắng.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Anh muốn chửi một câu, moá nhà cậu!





Bình phong bên này, Lâm Tử Lạp ăn không được ngon, cô cũng không biết bản thân mình làm sao nữa.”





Không có khẩu vị nữa thôi.





“Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị à?” Tần Nhã hỏi.





Lâm Tử Lạp gắp một miếng rau ăn, phủ nhận: “Đồ ăn ở đây rất ngon.”





“Lần đầu tiên tôi được ăn đồ Trung đúng vị như vậy.” Bà chủ William rất hài lòng với bữa tối hôm nay. “Hơn nữa không gian ở đây cũng rất đẹp, mang đập chất Trung Hoa, tôi rất thích.”





“Bà vừa ý là được, lần làm ăn với Trung Quốc lần này nhất định sẽ không làm bà thất vọng.” Tần Nhã rót một ly rượu cho bà ấy.





“Không uống nữa, tôi ăn đủ rồi, chúng ta nên về thôi.” Tuy bà chủ William có phong thái rất tốt nhưng dù gì bà ấy cũng đã tuổi cao rồi, sức lực có hạn.





“Mình cùng đi với bà.” Allen cũng cảm thấy mệt, xuống máy bay cô ấy vẫn chưa nghỉ ngơi tử tế mà đi thẳng đến cửa hàng, bây giờ cảm thấy hơi mệt, cô ấy cũng cần nghỉ ngơi.





“Tôi tiễn hai người đi.” Lâm Tử Lạp đứng dậy nói.





“Không cần, không cần.” Allen nhìn cô phẩy phẩy tay: “Cậu cũng bận ở cửa hàng cả ngày rồi, cũng nên về xem trẻ thế nào.”





“Vậy tôi đưa xe cho cô.” Tần Nhã đưa chìa khoá xe của mình cho Allen.





Allen cầm chìa khoá rồi dìu bà chủ William ra khỏi phòng vip.





Lâm Tử Lạp xoa xoa mặt: “Chị đi thanh toán.”





Tần Nhã đi cùng cô: “Chị Lâm, em thấy tâm trạng của chị không được tốt lắm.”





Lâm Tử Lạp phủ nhận: “Vậy à?”





“Đúng vậy, cả ngày hôm nay chị khá vui cơ mà, sao đến lúc ăn cơm lại thấy sắc mặt chị thay đổi vậy?”





“Chị vui mà.” Lâm Tử Lạp nặn ra một nụ cười, cửa hàng sắp được mở rồi, cô vui còn không kịp nữa.





Tần Nhã cười.





Sắc mặt Lâm Tử Lạp sụp vỡ: “Biểu cảm của chị viết rõ lên trên mặt như thế à?”





Tần Nhã gật đầu.





Nghĩ kỹ lại xem tại sao mình lại không vui nữa?





Là do cô biết Tông Triển Bạch từng ngủ với Hà Thuỵ Lâm nên cô không vui à? Hay vì Tông Triển Bạch từng thích Hà Thuỵ Lâm nên cô không vui?





Cô không biết rằng, tóm lại cô vẫn rất không vui.





Lâm Tử Lạp hít sâu một hơi, cô lấy lại tinh thần rồi ra ngoài thanh toán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK