“Không có.” Nhưng câu hỏi này của Tô Trạm rõ ràng là ám chỉ Tần Nhã không vui: “Hai người lại cãi nhau gì à?”
Tô Trạm ngay lập tức phủ nhận: “Không có, tôi thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, tôi đang suy đoán liệu có phải cô ấy đã gặp phải chuyện gì không vui ở cửa hàng.”
“Không có.” Lâm Tử Lạp đáp.
“Ồ, vậy thì không sao, tôi dập máy trước.”
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng rồi tắt máy.
Tông Triển Bạch đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc hội thoại của cô và Tô Trạm. Anh không hỏi gì cả mà chỉ ôm lấy cô: “Mọi việc cứ giao cho anh.”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Cô ấy vẫn cảm thấy Trang Kha Nguyệt không nên tái hợp với Lâm Viên Trung.
Trang Kha Nguyệt đột nhiên tình nguyện tái hợp với Lâm Viên Trung, chắc chắn là do Lâm Viên Trung đã uy hiếp điều gì, tóm lại là không phải do Trang Kha Nguyệt tình nguyện.
Hôm nay cô tới là để hỏi cho rõ vấn đề này.
“Đi thôi.” Tông Triển Bạch dẫn Lâm Tử Lạp đi qua con con đường mìn bằng đá để đi vào biệt thự.
Trước đây căn biệt thự này đã bán đi, sau này Lâm Viên Trung lại mua về.
Hiện giờ nó vẫn là biệt thự của nhà họ Lâm.
Ting ting!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Trong nhà có người giúp việc, là người giúp việc ra mở cửa. Bởi vì mới tới nên người đó không nhận ra Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch: “Hai người tìm ai?”
Lâm Tử Lạp nhìn vào phòng, Trang Kha Nguyệt và Lâm Viên Trung đang ở phòng khách xem ti vi, trên bàn còn đặt một đĩa hoa quả, nhìn ấm áp vui vẻ giống như một đôi vợ chồng mặn nồng.
“Ai đó?” Lâm Viên Trung nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch, ông lập tức từ sofa đứng dậy, ông cười nói: “Ngôn Ngôn về rồi à?”
Ông nói với người giúp việc: “Chuyện gì thế? Ngôn Ngôn về rồi sao không cho nó vào nhà?”
Người giúp việc cúi đầu đi ra một bên.
Lâm Viên Trung cười tít mắt: “Giám đốc Tông thông cảm, người tới đến nên không quen.”
Người giúp việc trước đây của nhà họ Lâm đã nghĩ việc lúc mà nhà họ Lâm gặp khó khăn.
Tông Triển Bạch không phản ứng gì, nếu không phải vì Lâm Tử Lạp, anh sẽ không tới đây.
Càng không cùng Lâm Viên Trung chào hỏi như vậy.
Lâm Viên Trung cũng không xấu hổ, ông ta cười nói: “Nhanh vào phòng đi.”
Lâm Tử Lạp bước vào.
Trái tim của Trang Kha Nguyệt chợt thắt lại, bà cũng đứng lên.
Lưu Phi Phi cười, cô ta không giải thích vì sao năm đó cô ta bỏ đi, cũng không giải thích vì sao cô ta quay lại, cô ta coi anh như không khí, sau đó lật chăn rồi đứng dậy, mặc áo khoác ngoài vào, cô ta chỉ chỗ thuốc trên giường nói: “Nó là của em à?”
Tô Trạm gật đầu ừ một tiếng.
Lưu Phi Phi cầm lên rồi đi ra ngoài cửa, cửa phòng mở ra, cô ta lấy tay ôm đầu, thân thể loạng choạng.
Tô Trạm chạy nhanh đến đỡ cô ta: “Sao đó?”
Lưu Phi Phi đẩy tay anh ra: “Em có làm sao thì liên quan gì đến anh?”
“Nếu đã không muốn có quan hệ gì với anh thì tại sao xuất hiện trước mặt anh?” Tô Trạm cũng tức giận, người đi là cô ta, cô ta cũng không thèm giải thích, hiện giờ lại trách anh không đợi cô ta.
“Em sai rồi, em không nên đến tìm anh, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Cô ta bày ra dáng vẻ rất yếu đuối, bước đi rất chậm chạp.
Tô Trạm đứng yên tại chỗ vài phút sau cùng lại đuổi theo cô ta, anh đỡ một tay của Lưu Phi Phi: “Em nói đi là đi à? Lần này không đến lượt em làm chủ đâu.”
“Hử.”