“,”Quần áo trên người cô ta cũng vừa mua, mất hơn 120 triệu, mua để đến gặp tổng giám đốc Tông vào ngày báo cáo cuối tháng.
Mỗi tháng cũng chỉ đến khi báo cáo mới có thể được gặp gỡ tổng giám đốc
Bình thường thỉ chỉ có hội nghị vào năm nhất mới có thể nhìn thấy, mà ở hội nghị còn có bao nhiêu quản lý cấp cao, vị trí của cô ta thì đứng sau, thấy cũng không thấy rõ ràng.
Đây là cơ hội duy nhất để cô ta có thể tiếp xúc với tổng giám đốc.
Hơn nữa anh cũng đã từ hôn, bây giờ là chàng trai độc thân hoàng kim.
Có cơ hội thì phải cố gắng nắm thật chặt.
Lỡ như được nhìn trúng, vậy thì có thể bước lên vị trí vợ của tổng giám đốc.
Lâm Tử Lạp có hơi xúc động, quả thật không nhìn thấy ở cửa có người, là cô đã sơ sót: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Chỉ một câu không phải cô cố ý thì sẽ được tha thứ sao? Biết quần áo trên người tôi bao nhiêu tiền không? Cô đền nổi sao?” Hàn Chỉ Oánh trợn mắt nhìn cô, quần áo sang trọng trên người đã dính nước, sao có thể đi gặp tổng giám đốc Tông?
Chưa nhìn thấy cô bao giờ liền hỏi: “Cô mới tới sao?”
Lâm Tử Lạp sợ cô ta lại giống như nhân viên đó hỏi bộ phận cô làm, liền nói: “Không phải.”
Sắc mặt của Hàn Chỉ Oánh lại càng thêm khó coi, bên người của Tông Triển Bạch ngoại trừ Bạch Trúc Vi đã rời đi, cũng không có người phụ nữ nào khác.
Ở tầng này cũng không có phụ nữ, cô ta đến từ đâu chứ?
Chẳng lẽ cũng nghe nói Tông Triển Bạch từ hôn, đến tới để lấy lòng?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Hàn Chỉ Oánh lại càng âm trầm hơn.
“Cô muốn đi vào đúng không, tôi giúp cô mở cửa.” Lâm Tử Lạp cảm thấy có lỗi, bởi vì mình đã làm đổ nước lên người cô ta, cô còn vừa định đẩy cửa ra, đã bị người kia cầm lấy cổ tay.
Sau đó dùng lực hất ra.
Lâm Tử Lạp ngửa người về sau một cái, bước chân loạng choạng, nước đang bưng trên tay cũng vì cô đứng không vững mà vương vãi ra, rơi trên cả ngực của cô, ngay cả trên cổ cũng đều là nước.
Cũng may nước không quá nóng, không bị bỏng, chỉ là ướt quần áo.
Cô mặc một chiếc váy lụa, vừa mới bị nước thấm ướt, áo lót bên trong cũng lộ ra, cô vội vàng che ngực.
Tuy cô đã từng sinh con, nhưng vẫn giữ được dáng, chỗ nào nên có da có thịt thì sẽ có da có thịt, nơi không cần béo cũng rất thon gọn nhẹ nhàng.
Khi Hàn Chỉ Oánh thấy ngực của cô, sửng sốt, trên mặt thoáng nét cười lạnh nói: “Không biết xấu hổ, mặc như vậy là để quyến rũ ai?”
Hàn Chỉ Oánh cảm thấy cô cũng đến đây để quyến rũ Tông Triển Bạch.
Muốn tranh cướp với cô sao?
“Không biết xấu hổ!”
Lâm Tử Lạp cũng nổi giận, cô cũng đã nói xin lỗi rồi, tại sao còn hùng hổ đe dọa như vậy?
“Tìm nơi khoan dung mà độ lượng, cô chưa nghe nói bao giờ sao? Là nhân viên của công ty lớn, đến một chút đạo lý này mà cũng không hiểu?”
“Cô, cô nói ai?” Hàn Chỉ Oánh tức giận hồi lâu không nói nên lời.
Lâm Tử Lạp cũng không thèm để ý cô ta, xoay người muốn đến quầy giải khát rót một ly.
Cánh tay bị người kia kéo lấy: “Muốn đi sao, đừng hòng.”
“Nói xin lỗi tôi đi!” Hàn Chỉ Oánh hùng hùng hổ hổ, dù thế nào cô ta cũng là giám đốc tài chính của tập đoàn Vạn Việt.
Còn Lâm Tử Lạp chỉ là một nhân viên mới vào công ty, cô ta sợ cái gì chứ?
Cô ta có thừa tự tin, người thua thiệt cũng không phải cô ta.
Lâm Tử Lạp kinh ngạc nhìn cô ta: “Làm đổ nước lên trên người cô, tôi đã nói xin lỗi rồi, bây giờ hẳn là cô phải xin lỗi tôi mới đúng.”
“Hừ, cô nghĩ cô xứng sao, tôi phải xin lỗi cô?” Hàn Chỉ Oánh cười lạnh nói: “Tôi thấy chắc cô không muốn ở trong công ty này nữa rồi, một nhân viên quèn mới vào công ty, thế mà lại dám làm càn như vậy, cô không biết nhịn nhục là gì sao? Có tin hay không tôi sẽ cho cô chết được không?”
“…”
Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng mở ra, bóng người cao ráo nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt của anh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tử Lạp, dưới đất toàn là nước.
Trên người cô cũng vậy.
“Tổng giám đốc Tông, tôi vội vàng đến chỗ anh để nộp bảng báo cáo, không ngờ nhân viên mới tới này lại bất cẩn hắt nước lên, đã không nói xin lỗi, còn rất phách lối, công ty chúng ta không nên có loại người như vậy.”
Hàn Chỉ Oánh vội vàng kể tội trước.
Dù sao loại chuyện này, ai mở miệng trước, thì sẽ có thể chiếm ưu thế.
Cô ta đã phân rõ trách nhiệm, Lâm Tử Lạp có nói nữa, mọi chuyện cũng sẽ được giải bày.
Lúc nói chuyện cô ta vuốt mái tóc đẹp của mình, lại gần bên cạnh Tông Triển Bạch, cúi đầu làm ra dáng vẻ tủi thân, cần được bảo vệ.
Tông Triển Bạch vừa ở trong phòng còn nghe rõ ràng, lúc đầu Lâm Tử Lạp đã nói xin lỗi, là cô ta hùng hổ dọa người.
“Cô nói nên xử lý như thế nào.” Tông Triển Bạch nhìn Lâm Tử Lạp hỏi.
Lâm Tử Lạp còn chưa kịp nói gì, Hàn Chỉ Oánh đã kinh ngạc vui mừng nhìn lên người đàn ông đẹp trai bên cạnh, anh đang hỏi cô, cô muốn xử lý người phụ nữ này như nào đúng không?
Quả là được yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Hàn Chỉ Oánh chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra lồng ngực.
“Loại người như vậy, dĩ nhiên là không thể ở lại công ty nữa, nhân phẩm có vấn đề.” Hàn Chỉ Oánh nói vô cùng rõ ràng, lúc nói chuyện ánh mắt còn dò xét trên người Tông Triển Bạch.
Âu phục phẳng lì, dáng người cao ráo kiên nghị, trên người là một loại khí chất cao ngạo không ai với tới.
Càng nhìn, nhịp tim của cô ta lại càng nhanh.
Không khí yên tĩnh hai giây.
Ánh mắt của Lâm Tử Lạp đặt trên người Hàn Chỉ Oánh, hít một hơi thật sâu, không muốn so đo với cô ta, hỏi Tông Triển Bạch: “Anh còn khát không?”
“Ừm.”
Lâm Tử Lạp xoay người đi đến quầy giải khát.
Hàn Chỉ Oánh dường như không kịp phản ứng lại, đây là ý gì?
Dường như lúc này mới nhận ra điều gì: “Tổng giám đốc Tông, anh muốn uống nước sao, tôi đi rót cho anh.”
Vừa nói cô ta liền xoay người, định chạy đến trước mặt Lâm Tử Lạp tranh lấy nước.
Tông Triển Bạch không thèm nhìn cô ta: “Từ hôm nay trở đi, cô không cần đến đi làm nữa.”
Sắc mặt Hàn Chỉ Oánh lập tức thay đổi, đang nói cô ta sao?
Có lẽ không phải.
“Vậy tổng giám đốc Tông, không phải tôi, là nhân phẩm của cô ta chưa đủ.” Hàn Chỉ Oánh định giải thích.
Cô ta cực kỳ hốt hoảng, sao mọi chuyện lại thành ra như này?
Không phải là người phụ nữ kia nên cút đi sao?
Ánh mắt vừa chạm đến đến tài liệu trong tay, Hàn Chỉ Oánh tìm được lý do, kéo lấy áo của Tông Triển Bạch: “Tổng giám đốc Tông, đây là báo cáo tháng này, người phụ nữ đó không biết ở đâu ra, đứng đây làm xằng bậy, dù sao tôi cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty, sao anh có thể nói tôi không cần đi làm chứ? Người nên đi chẳng phải là cô ta sao?”
Sắc mặt Tông Triển Bạch âm trầm nhìn chằm chằm tay của cô ta đang nắm lấy áo mình.
Quan Kình làm việc trở lại, đang định đi đến chỗ của Tông Triển Bạch để báo cáo, đã thấy Hàn Chỉ Oánh đang kéo Tông Triển Bạch, ánh mắt bỗng ngừng một lát.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tông Triển Bạch ghét nhất là người khác đụng vào anh.
Chuyện gì không biết nữa?
Lúc anh ta không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?
Anh ta đã bỏ lỡ cái gì?
“Tổng giám đốc Tông.” Quan Kình đi tới.
“Người này, không được để tôi nhìn thấy trong công ty nữa.” Tông Triển Bạch gạt tay của Hàn Chỉ Oánh ra ra, giống như là sờ vào một thứ gì dơ bẩn vậy.
Hàn Chỉ Oánh không phục, tại sao cô ta lại bị đuổi đi?
“Tổng giám đốc Tông! “
Cô ta còn định giải thích, vấy bẩn Lâm Tử Lạp, kết quả bị Quan Kình bắt lấy, lạnh lùng nói: “Đi thôi, tính tình của tổng giám đốc Tông cô cũng đã biết, anh ấy mà đã nói thì ai dám thay đổi?”
“Nhưng đó không phải lỗi của tôi.” Hàn Chỉ Oánh đến bây giờ cũng không cảm thấy mình sai.
Lâm Tử Lạp một tay bưng ly nước, một tay che ngực, đi đến bên này.
Lúc Quan Kình thấy cô, sững sốt một chút, sao cô lại tới đây?
“Cô Lâm.” Quan Kình đổi vẻ mặt vui vẻ.
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu: “Anh ấy khát, tôi đi vào trước.”
“Được.”
Quan Kình nhìn quần áo ướt trên người Lâm Tử Lạp, cũng đã mường tượng là chuyện gì xảy ra.
Hàn Chỉ Oánh bối rối.
Hai mắt cô ta đăm chiêu, ngơ ngác nhìn Quan Kình: “Anh gọi cô ta là cô Lâm, anh biết cô ta sao?”
“Ừm.” Quan Kình cầm lấy tài liệu trong tay cô ta: “Đưa cho tôi, thu dọn đồ đạc, trong hôm nay rời đi.”
“Cô ta là ai ?” Hàn Chỉ Oánh nuốt nước miếng, cô ta đã lờ mờ đoán quan hệ của người kia cùng Tông Triển Bạch.
Vừa rồi điệu bộ của cô ta cũng rất quen thuộc với Quan Kình, giống như là bạn bè quen biết lâu năm vậy.
“Cô ta là ai ?”
Quan Kình nhìn cửa phòng làm việc đã đóng lại, trong đầu nghĩ, có lẽ là người trong lòng của Tông Triển Bạch chăng.
Bên trong phòng làm việc, Tông Triển Bạch cởi bỏ áo khoác, mặc trên người một áo sơ mi trắng.
Ống tay áo kéo lên, để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc.
Lâm Tử Lạp đặt ly nước xuống bên cạnh anh: “Nước đây.”
Tông Triển Bạch ngước mắt lên nhìn cô…”