Chắc hẳn vì mang thai một mình quá vất vả nên mới suy nghĩ lung tung.
Cô nhìn xuống bụng mình, giờ nó đã lồi lên, hơn nữa bắt đầu có hiện tượng thai nhi đạp, mặc dù không mạnh lắm nhưng cô vẫn cảm nhận được, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, trong lòng nghĩ thầm rằng không biết ba của con có nhớ con hay không.
Bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì.
Có quên cô và con hay không?
Bỗng nhiên cô bật cười, cảm thấy chính mình như đã bị người phụ nữ kia dẫn đi lệch hướng, trở nên đa sầu đa cảm.
Cô chìm vào trong suy nghĩ của mình, không hề phát hiện “bác sĩ thực tập” đang nhìn bụng cô không chớp mắt.
Anh ta cố kìm nén lắm mới không lao tới phủ tay lên mu bàn tay của cô để cùng vuốt ve đứa bé trong bụng cô.
Một lát sau đến lượt Lâm Tử Lạp, cô chống một tay vịn ghế đứng dậy, chưa mang thai nhiều tháng nên cũng không quá tốn sức.
Cô bước đến cổng lấy mẫu máu, ngồi trên ghế đẩu cao và vươn tay ra. Cô vừa gầy vừa trắng nên rất dễ tìm mạch máu, nhưng mạch máu dùng để lấy máu đều ở trên cánh tay, vì vậy phải đeo dây ép máu vào cánh tay để mạch máu hiện lên. Sau khi bôi bông tẩm cồn lên tay cô, bác sĩ cầm lấy ống tiêm và chuẩn bị chọc vào da cô.
“Bác sĩ thực tập” đứng sau lưng cô sợ cô đau bèn nhìn vào mặt cô, tuy trên mặt cô không có vẻ gì là đau đớn nhưng anh ta nhìn thấy bàn tay khác thõng xuống của cô siết chặt thành nắm đấm, có thể thấy rằng giờ cô đang rất lo lắng.
Anh ta bước tới nắm chặt lấy tay cô mà không hề nghĩ ngợi, anh muốn mình có thể ở bên cạnh để cho cô chút an ủi lúc cô đối mặt với đau đớn.”
Khoảnh khắc “bác sĩ thực tập” nắm tay cô cũng là lúc bác sĩ tiêm vào, lúc ấy Lâm Tử Lạp lo lắng đến mức quên mất cảm giác đau vì ghim kim.
Sau khi phản ứng lại, cô không chút du dự hất tay “bác sĩ thực tập” ra, đồng thời lườm bằng đôi mắt hạnh, lạnh lùng quát to: “Anh làm gì vậy?”
Có thể là vì thực sự tức giận nên cô không khống chế được độ to của giọng nói, làm cho rất nhiều người chú ý.
“Bác sĩ thực tập” nhìn Lâm Tử Lạp mà không biết nên vui hay nên khóc, vui vì cô tức giận do bị người đàn ông “khác” đụng chạm, khóc vì mình rõ ràng không phải người đàn ông khác nhưng không thể chạm vào.
“Anh đi đi, tôi không cần anh giúp, tự tôi làm là được.” Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhíu chặt lông mày, không biết là đang tức giận người “bác sĩ thực tập” này hay đang tức giận bản thân mình.
Cái lúc mà “bác sĩ thực tập” nắm chặt tay cô, trái tim cô như một chú nai, có cảm giác tim đập thình thịch.
“Bác sĩ thực tập” đứng đó không đi, cũng không dám lên tiếng giải thích, chỉ đứng đó chờ đến khi bác sĩ lấy máu xong, Lâm Tử Lạp đứng dậy giật lấy giấy kiểm tra trong tay “bác sĩ thực tập” rồi rời đi.
Không biết có phải vì cô đang trốn tránh người “bác sĩ thực tập” này hay không mà cô bước đi rất nhanh.
“Bác sĩ thực tập” nhìn bóng lưng vội vã của cô mà thở dài một hơi, anh ta cũng không dám quá gấp gáp, chỉ bảo vệ cô từ phía xa.
Mỗi khoa và phòng ở bệnh viện lớn đều có bảng hiệu, dù không quen cũng có thể tìm được.
Siêu âm bốn chiều thuộc khoa chẩn đoán hình ảnh nằm ở tầng một, ở đây cũng cần xếp hàng. Lâm Tử Lạp đưa tờ giấy cho y tá xếp số rồi tìm một chỗ ngồi đợi.
“Bác sĩ thực tập” đứng cách cô vài bước.
Lâm Tử Lạp biết anh ta đi theo nhưng cô không lên tiếng, cũng không nhìn anh ta mà chỉ làm như không biết.
“Mời Lâm Tử Lạp đến phòng kiểm tra số hai.”
Chẳng mấy chốc đã tới lượt Lâm Tử Lạp. Cô đứng dậy, tay cầm tờ bệnh án đi về phía phòng kiểm tra số hai.
Sau khi người kiểm tra bên trong ra ngoài, cô mới bước vào. Ngay lúc này cô ngoảnh đầu lại nhìn, “bác sĩ thực tập” vẫn đứng sau lưng cô không tới đây.
Điều đó làm cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người “bác sĩ thực tập” này chịu trách nhiệm hơi quá mức, cô thầm nghĩ người như vậy nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai.
Vì không phải lần đầu khám, lần mang thai trước đã làm rồi nên cô chủ động nằm xuống ngay sau khi vào phòng.
Khi cô đang định vén đồ lên thì phát hiện người “bác sĩ thực tập” đó đang ở trong phòng kiểm tra,, vừa rồi cô còn tưởng anh ta đã đi rồi.
“Không phải là người ngoài không được phép vào đây sao?” Lâm Tử Lạp xấu hổ, người đứng bên cạnh là một người đàn ông, quan trọng là hôm nay cô mặc váy, siêu âm thì phải vén váy lên.