Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người quản lý có thể đứng ra chịu tội thay thì có thể thấy được gã ta đối với người của mình rất tốt.





Lâm Tử Lạp cười lạnh: “Chủ tịch Cố cũng hiểu được đạo lý này sao? Cũng giống như anh nói nếu tôi không quan tâm đến bạn bè của mình thì sau này làm sao họ có thể thật lòng thật dạ với tôi đây? Chúng tôi không phải nắm chặt không buông, chỉ nghĩ những người tham gia vào chuyện này nên chịu trách nhiệm về những việc mình làm, như vậy là quá đáng hả?”





Lâm Tử Lạp nói thẳng vào vấn đề chính, Cố Bắc nghẹn họng nói không nên lời.





Cẩn thận suy ngẫm những đạo lý này.





Cố Bắc cũng không còn tươi cười như lúc đầu nữa, gã ta nhìn Tông Triển Bạch rồi lại nhìn sang người phụ nữ khéo ăn khéo nói này, dường như gã ta đã hiểu được tại sao Tông Triển Bạch lại thích người phụ nữ này.





Ở trong ấn tượng của gã, đa phần những phụ nữ mà gã ta tiếp xúc khi gặp chuyện đều trốn sau lưng người đàn ông của mình, chờ được bảo vệ, hoặc là khóc sướt mướt.





Mà cô thì lại không giống vậy, chẳng những không núp sau lưng Tông Triển Bạch mà còn ra mặt nói chuyện, cô ấy là người không biết sợ sao?





Gã nhìn Lâm Tử Lạp: “Cô có biết ba tôi là ai không? Đấu với tôi, các người sẽ không có kết cuộc tốt đâu?”





Lâm Tử Lạp ngồi thẳng dậy đối mắt với gã ta, lạnh lùng nói: “Tôi không biết ba của anh là ai, chỉ biết tất cả mọi người đều bình đẳng với nhau, nếu đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Người xưa thường nói, cho dù là con vua đi chăng nữa, nếu đã phạm pháp thì cũng sẽ xử tội như người dân bình thường, chẳng lẽ ba của anh có thể một tay che trời à?”





Hai người bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động mà giằng co không ai chịu nhường ai, một lúc lâu sau, Cố Bắc nói chuyện trước, gã ta cười lạnh: “Được, vậy chúng ta cứ đấu một trận đi, xem ai hơn ai!”





Nói xong thì gã đứng dậy ra ngoài.





Lâm Tử Lạp không thèm quay đầu nhìn: “Chủ tịch Cố đi thong thả, không tiễn.”





Cố Bắc quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt gợn sóng, cuối cùng cười một cái nói: “Tôi rất mong chờ lần gặp tới của chúng ta.” Nói xong thì sải bước ra ngoài.





Lâm Tử Lạp nghiêm mặt lạnh lùng, gã ta có thể ngông cuồng như vậy chủ yếu là do có chỗ dựa mạnh.





“Biết hết rồi à?” Tông Triển Bạch mở miệng nói chuyện.





Nếu không cũng đã không chạy đến đây rồi.





Lâm Tử Lạp quay đầu qua nhìn anh: “Tin tức bay đầy trời rồi, em có thể không biết hả?”





Tông Triển Bạch đỡ trán: “Quên rút cáp tivi rồi.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cái gì gọi là gì vậy?





“Nói chuyện nghiêm túc đi, anh tính giải quyết chuyện này như thế nào? Em thấy gã ta rất khó đối phó.” Không phải gã ta giỏi giang gì, chủ yếu là do chỗ dựa của gã ta quá vững chắc.





Tông Triển Bạch thở dài một hơi, không trả lời vấn đề này, cũng không muốn thảo luận chuyện này với cô, chuyện quan trọng của cô bây giờ là phải an tâm dưỡng thai, chuyện còn lại cứ giao cho anh làm: “Tại sao không nghe lời, cứ ở trong nhà thôi cũng không được hả?”





“Sau khi nhìn thấy tin tức đó sao em có thể yên lòng được? Tần Nhã, em ấy…” Mi cô run run: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã làm hại cô ấy.”





Cô nói vô cùng chắn chắn.





Tông Triển Bạch trầm mặc, hiểu được tại sao cô lại có tâm trạng như vậy, thật ra chuyện Tần Nhã có bị mất đi trong sạch hay không anh cũng không rõ ràng lắm, Tần Nhã vừa được cứu ra ngoài đã được đưa đến bệnh viện, tình hình cụ thể như thế nào Thẩm Bồi Xuyên cũng không điện thoại cho anh.





Anh Tư được Cố Bắc che giấu rồi, sợ bị người ta bắt đi.





“Đưa điện thoại cho em.” Lâm Tử Lạp đưa tay trước mặt Tông Triển Bạch.





Tông Triển Bạch lấy điện thoại di động đưa cho cô: “Muốn lưu số mới của em vào điện thoại của anh hả?”





“Không phải.” Lâm Tử Lạp cúi đầu bấm bấm điện thoại của anh, cũng không thèm ngẩng đầu.





Tông Triển Bạch: “…”





Cô ấy đang làm gì vậy?





Kiểm tra điện thoại của anh?





Cô làm như vậy làm anh có chút sợ hãi.





“Em có ý gì thế?” Tông Cảnh Thâm không chắc chắn hỏi.”





Cô không tin tưởng anh hả?





Anh dựa sát vào, cằm để trên vai cô, giọng nói chậm rãi dịu dàng giống như cố ý giống như vô tình mà thổi thổi sợi tóc bên tai cô, mập mờ nói: “Anh không ngủ với người phụ nữ khác ngoài em đâu, chỉ có em mới có thể làm anh cứng nổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK