Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù chưa trang điểm nhưng da cô cũng rất đẹp, trắng mịn ngọc ngà, ai nấy nhìn cũng mê mẩn.





Cô đi xuống tầng, Tông Triển Bạch đúng lúc đi ra khỏi phòng của Lâm Huệ Tinh, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cô.





Ánh mắt của Tông Triển Bạch nhìn vào cô dò xét, trong mắt hiện lên chút âm trầm, tiếp đó đi tới cầm tay cô: “Mặc như này để chuẩn bị đi xem mắt sao?”





Đôi mắt cô lộ ra ý cười: “Vậy nhìn em có đẹp không?”





Anh siết chặt tay cô, nói: “Đẹp, muốn giấu đi, chỉ để mình anh được ngắm.”





Tài xế đã đang đợi ở ngoài biệt thự, Tông Triển Bạch mở cửa xe cho cô, cô khom người ngồi vào, ngay sau đó anh cũng ngồi vào, lạnh nhạt dặn tài xế: “Đi thôi.”





Tông Triển Bạch sắp xếp xong xuôi hết tất cả, cô không cần lo lắng chuyện gì, chỉ cần đi theo anh là được.





Đã liên lạc với phía đồn công an bên kia, bọn họ đến là có thể làm việc ngay, hai đứa bé sắp lên tiểu học, hộ khẩu cũng được Tông Khải Phong làm xong rồi, bây giờ chỉ cần đi sửa lại tên bên trên là được.





Không cần xếp hàng, sẽ nhanh chóng làm xong.





Đến đồn công an cũng mất mười mấy phút là làm xong.





Trở lại ngồi trong xe, Lâm Tử Lạp nói nhẹ nhàng: “Tên gọi không phải đổi là đổi ngay được.”





Tên gọi nhiều năm như vậy đều đã thành thói quen, bây giờ muốn đổi cách gọi phải qua một đoạn thời gian mới có thể thích nghi, nhưng cũng là điều bình thường mà thôi, con theo họ ba.





Tông Triển Bạch nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong ngực, cúi mắt nhìn xuống bả vai cô bị lộ ra ngoài, chân mày hơi nhíu lại, Lâm Tử Lạp không phát hiện ánh mắt của anh, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, không hỏi tiếp theo sẽ làm gì.





Xe nhanh chóng dừng lại ở một cửa tiệm bán hoa, Tông Triển Bạch dắt cô xuống xe, Lâm Tử Lạp bỗng nhiên muốn cười, không biết tại sao, thật ra thì thời gian hai người thực sự ở chung với nhau cũng không dài, nhưng không biết tại sao, cô lại có cảm giác hai người giống như đôi vợ chồng già, có thể là bởi vì hai đứa bé quá lớn, nên mới có loại ảo giác này.





Bây giờ bỗng nhiên giống như quay lại tuổi trẻ nói yêu thương, còn đi mua hoa, còn có chút ngượng ngùng, Lâm Tử Lạp kéo lấy anh: “Chúng ta đừng mua.”





Tông Triển Bạch dắt tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong cửa tiệm, nói với chủ tiệm hoa đếm số hoa tượng trưng cho tình yêu.





Bà chủ tiệm hoa kia lần đầu gặp phải người khách như vậy, nhìn sang Lâm Tử Lạp rồi lại nhìn người đàn ông đang nói chuyện, Tông Triển Bạch mặc âu phục đi giày da vô cùng tuấn tú, mặt trầm ngâm không nói lại càng làm cho người đối diện có chút khoảng cách.





Chủ tiệm hoa là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ánh mắt dừng lai trên người Tông Triển Bạch hồi lâu, quên cả nói chuyện.





Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bà không định bán hàng sao?”





Chủ tiệm hoa lúng túng thu hồi tầm mắt, giới thiệu nói: “Hoa hồng này cũng có nhiều ý nghĩa, màu sắc thế nào, bao nhiêu bông…”





“Tôi muốn đóa kia.” Lâm Tử Lạp ngắt lời chủ tiệm hoa, chỉ vào đóa hoa hồng đã được gói kĩ lại ở bên trong.





Cô không thích ánh mắt của người phụ nữ này luôn nhìn lên người Tông Triển Bạch, muốn nhanh chóng mua xong rồi rời đi.





“Cái đó đã được khách hàng khác đặt trước…”





“Ra giá đi.” Tông Triển Bạch lấy chiếc ví da, chỉ coi Lâm Tử Lạp đã ưng ý bó hoa kia, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan hệ, chỉ cần cô thích.





Chủ tiệm hoa do dự một chút, nhìn người đàn ông này đẹp trai như vậy, lại rộng lượng, tiện miệng nói: “Được rồi.”





Bà lại bó lại cho người khách kia là được.





Chuyện tiền bạc cũng không thể làm khó, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy, quả là không kháng cự được.





Chủ tiệm hoa ôm bó hoa kia tới, lúc đưa cho Lâm Tử Lạp cười nói: “Bó hoa này vốn dĩ được một người đàn ông khác đặt trước, chín mươi chín đóa, chuẩn bị cầu hôn sẽ dùng, nhưng bạn trai cô đẹp trai như thế nên tôi mới nhường lại cho hai người đấy.”





Lâm Tử Lạp nhất thời cảm thấy hơi có lỗi, dẫu sao đây cũng là người ta đã đặt trước, lại còn dùng để cầu hôn.





Lỡ như làm người ta hỏng chuyện, vậy thì thật có lỗi.





Chủ tiệm hoa nhìn thấy Lâm Tử Lạp do dự, cũng đưa hoa vào tay cô, cười nói: “Không cần xin lỗi, tôi sẽ lại bó thêm một bó.”





Lâm Tử Lạp cũng chỉ đành nhận lấy, lúc ôm hoa ra khỏi cửa tiệm, Lâm Tử Lạp thật sự cảm thấy mình đang yêu đương, chỉ là đối tượng này, cũng không phải là người hiểu biết lãng mạn, rõ ràng là chuyện rất lãng mạn, lúc anh làm thì lại rất mạnh mẽ.





Nhưng cô lại thích.





Cô chủ động kéo tay Tông Triển Bạch, nói: “Em thích lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK