Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484:





“Em là em gái anh, đương nhiên anh sẽ không ăn miếng trả miếng với em. Mẹ nói, chúng ta là anh em ruột thịt được mẹ sinh ra, trên người chảy một dòng máu, dù cho lúc nào anh cũng sẽ không đánh em, bởi vì em là em gái anh, vì em và anh đều do mẹ sinh ra.”





Lâm Huệ Tinh nghiêng đầu, nghĩ một hồi, giống như hiểu rõ đạo lý: “Có phải cô ta đánh em một cái, em đánh lại cô ta là hòa nhau không?”





Lâm Tinh Tuyệt vòng hai tay trước ngực, nâng cằm lên: “Ừm, hẳn là hai cái đi. Bởi vì cô ta ra tay trước thì phải nhận trừng phạt, như thế mới có thể nhớ lâu được.”





“Vậy thì hai bạt tai đi.” Lâm Huệ Tinh nhìn Tông Triển Bạch: “Ba để chú Tô đánh cô ta hai bạt tai, chúng ta hòa nhau. Nếu ba thực sự chặt tay cô ta, cô ta không thể cầm đũa ăn cơm, sẽ rất thảm.”





Tông Triển Bạch nhìn đôi mắt ngây thơ của con gái, không biết làm thế nào để mở miệng từ chối cô bé.





Không thấy hắn nói gì, Lâm Huệ Tinh cho rằng hắn không đồng ý, ôm cổ hắn nũng nịu: “Ba, ba bỏ qua cho cô ta đi.”





Cuối cùng, Tông Triển Bạch thở hắt ra trong lời cầu tình của con gái, không phải hắn không tức giận, chỉ là không muốn cự tuyệt con gái thôi.





Nhưng Tông Triển Bạch cũng không để Tô Trạm ra tay mà gọi hai vệ sĩ, lực tay của Tô Trạm hơi nhỏ, không có lực như vệ sĩ đã được huấn luyện.





“Đi thôi.” Tông Triển Bạch ôm con gái, Lâm Tử Lạp nắm tay con trai, Tô Trạm đi mở đường ở phía trước.





Hai vệ sĩ một người bắt trói người phụ nữ, một người khác tát một phát.





Bọn họ đi được vài bước đã nghe thấy tiếng “bộp”.





Nghe thấy thanh âm thanh thúy này liền biết một cái tát này không hề nhẹ.





Lâm Huệ Tinh ngẩng đầu muốn nhìn, Tông Triển Bạch bèn ấn lại đầu cô bé vào trong ngực, không cho cô bé xem.





Cô gái bé nhỏ thò đầu ra khỏi ngực hắn, chớp đôi mắt to: “Ba.”





“Ừm?” Tông Triển Bạch nhìn xuống.





Cô bé cười hì hì: “Ba giận là vì con bị đánh à?”





Tông Triển Bạch nhíu mày: “Sao lại hỏi thế?”





“Bởi vì, ba giận là chứng minh ba quan tâm con, ba quan tâm con đương nhiên là con vui.” Cô bé như thể quên mất nỗi sợ mà cái tát kia mang lại.





Lâm Huệ Tinh nháy mắt, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Con rất vui.”





Bởi vì ba yêu cô bé, mẹ và anh trai cũng yêu cô bé, cô bé cảm thấy mình rất hạnh phúc.





Một ít tổn thương này, cô bé sẽ không cảm thấy như trời sập.





Bởi vì người cô bé thích đều yêu thích cô bé.





Tông Triển Bạch hắng giọng: “Đồ ngốc, con là con của ba, không yêu con thì yêu ai?”





Cô bé cười, đôi mắt cong cong không khác gì Lâm Tử Lạp khi cười cả.





Tông Triển Bạch thấy đẹp, thế nhưng lại nhìn tới vết tích trên khuôn mặt cô bé, ý cười này lại trầm xuống.





Hắn ôm con gái lên xe, ngồi ở bên trong cùng, không muốn nhìn ai, cũng không nói gì, chỉ ôm con gái không buông tay.





Lâm Tinh Tuyệt đem mít mà Tô Trạm mua tới: “Tiểu Nhụy, có muốn ăn không?”





Lần đầu tiên cô bé lắc đầu: “Không ăn.”





Lâm Tinh Tuyệt mãi không phản ứng kịp, cô em gái máu ăn hàng này hôm nay lại không muốn ăn.





Đúng là lạ, lạ thật.





Lâm Huệ Tinh ghé vào lòng Tông Triển Bạch bất động, giống như là cảm thấy cảm xúc của Tông Triển Bạch cho nên muốn ở bên hắn.





Lâm Tử Lạp biết, Tông Triển Bạch còn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Huệ Tinh bị đánh, cô cũng tự trách như thế.





Xe từ từ đi ra khỏi khu dịch vụ, lên đường cao tốc.





Lâm Tử Lạp ngồi ở phía trước, túi chứa điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.





Cô lấy điện thoại ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK