Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541:





Tông Triển Bạch gật đầu.





“Đi đến phòng ăn.” Văn Khuynh dắt tay Lâm Tinh Tuyệt.





Sáu cái ghế vây quanh bàn ăn hình chữ nhật vừa đủ.





Văn Khuynh ngồi ở ghế chủ vị, để Lâm Tinh Tuyệt ngồi sát bên cạnh ông.





Lý Tĩnh ở phòng bếp nhìn Lâm Tử Lạp: “Chỗ này không cần con đâu, con ngồi đi, ta xong nhanh thôi.”





Lâm Tử Lạp mở vòi nước rửa tay: “Con ngồi không cũng rảnh rỗi, giúp bưng bê sẽ nhanh hơn một chút.”





Lâm Tử Lạp nói như vậy, Lý Tĩnh cũng không từ chối được, chỉ có thể đưa vào tay cô, Lý Tĩnh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bưng hết lên bày đầy cả bàn.





Tâm trạng Văn Khuynh rất tốt, bảo Lý Tĩnh lấy rượu tới, muốn uống hai chén cùng Tông Triển Bạch: “Cầm bình Mao Đài ta cất giữ ra.”





Lý Tĩnh liếc ông một cái, không phải vì ông đòi lấy rượu mà là cười nhạo ông ta: “Cảnh Hạo nhà người ta là ông chủ lớn, có rượu gì mà chưa uống đâu?”





Văn Khuynh kêu một tiếng: “Đấy không phải là bình rượu ngon nhất rồi à? Hôm nay rất có vị Tết, tâm trạng ta tốt, gọi bà lấy bình rượu thôi mà sao còn lải nhải lắm điều thế. Mau đi lấy đi.”





Dường như ông ta nghĩ đến điều gì, nhìn Tông Triển Bạch hỏi: “Hai đứa bé này tên là gì, ta còn chưa biết đâu đấy.”





Không đợi Tông Triển Bạch nói chuyện, Lâm Huệ Tinh đã trả lời trước thay hắn: “Cháu tên là Lâm Huệ Tinh, anh trai là Lâm Tinh Tuyệt.”





Có thể là ở chung được một lúc, cô bé cũng không sợ Văn Khuynh như lúc đầu nữa.





Sắc mặt Văn Khuynh lập tức thay đổi.





Lâm?”





Hai đứa bé này họ Lâm?





Theo họ ai vậy?





“Chuyện gì vậy?” Ngữ khí của Văn Khuynh nghiêm túc hẳn lên.





Con theo họ cha, truyền thống dường như thấm vào xương máu, đặc biệt là người đời trước lại càng coi trọng.





Lúc này Lâm Tử Lạp bưng canh tới, còn chưa đặt xuống, Văn Khuynh đã không kịp chờ mà hỏi: “Bọn trẻ theo họ cô à?”





Hôn nhân của Tông Triển Bạch, ông ta đã nghe nói một chút, nhưng lúc ấy Tông Triển Bạch vẫn bài xích cho nên không nói rõ chuyện của Lâm Tử Lạp với ông ta. Khoảng thời gian kia ông ta lại bề bộn nhiều việc cho nên không rõ lắm về thân phận, bối cảnh của Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp sửng sốt chưa kịp phản ứng, câu hỏi của Văn Khuynh quá đột ngột.





“Chuyện này kể ra rất dài dòng. Suy cho cùng, là con có lỗi với bọn chúng. Liên quan đến chuyện theo họ của ai, thật ra con thấy, cô ấy sinh và nuôi con, theo họ cô ấy cũng tốt.” Tông Triển Bạch nhìn ra được Văn Khuynh rất để ý, thậm chí còn không vui.





Hắn nắm chặt tay Lâm Tử Lạp ở trước mặt Văn Khuynh, lôi kéo cô ngồi bên cạnh.





“Lúc ấy ly hôn, con không biết cô ấy mang thai, sau này mới biết được…” Chuyện phức tạp trong đó hắn không nói rõ, chỉ nói rằng chuyện này là lỗi của hắn. Bây giờ con cái theo họ mẹ, hắn cũng không thay đổi.





Nếu là nói nhất định phải có một đứa theo họ của hắn, vậy thì lại sinh thêm đứa nữa, dù sao Lâm Tử Lạp cũng đã đồng ý với hắn rồi.





Liên quan tới chuyện Tông Triển Bạch kết hôn, ly hôn, ông ta biết một chút, vừa kết hôn chưa được bao lâu thì đã ly hôn.





Nhìn tuổi tác của bọn trẻ, cũng hợp lý.





“Bất hiếu có ba tội, vô hậu là lớn nhất. Mặc dù người Tiểu Hi chảy dòng máu của con, nhưng không theo họ của con, tương lai thân phận thằng bé sẽ tính thế nào? Nhà họ Tông hay nhà họ Lâm?” Văn Khuynh vẫn cảm thấy hai đứa trẻ nên sửa họ.





Dù cho là lý do gì cũng không thuyết phục được ông ta chấp nhận con cái theo họ mẹ.





Tông Triển Bạch càng nắm chặt tay Lâm Tử Lạp hơn, lòng bàn tay ma sát mu bàn tay cô, Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn hắn.





Hắn không nhìn cô, chỉ để lại cho cô một góc nghiêng đầy góc cạnh. Nhìn từ góc độ này, lông mi của hắn vô cùng rõ ràng.





Thanh âm của hắn rất nhẹ nhưng lại rất nặng: “Chúng con là vợ chồng, không phân người này người kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK