Bạch Dận Ninh gật đầu, gần giống với suy đoán của anh ta, anh ta lại hỏi: “Vì thế Lâm Tử Lạp rời đi là vì Tông Triển Bạch oán trách cô ấy che giấu sự thật sao?”
“Cái gì?” Tông Khải Phong kinh ngạc nhìn anh ta, Lâm Tử Lạp rời đi sao? Sau khi hoàn thành xong tang lễ cho Trình Dục Tú, ông ấy có đến Bạch Thành, Trình Dục Ôn nói sống ở đó dễ dàng thấy cảnh sinh tình, dù sao ông luôn sống ở đó cùng Trình Dục Tú, đã quá quen thuộc, bỗng dưng mất đi một người là cú sốc lớn đối với tinh thần.
“Ông không biết sao?” Bây giờ đến lượt Bạch Dận Ninh ngạc nhiên, lẽ nào Lâm Tử Lạp rời đi không phải vì chuyện này?
Tông Triển Bạch thở dài một hơi, cũng có thể là do Lâm Tử Lạp biết được thân thế của mình nên mới rời đi.
“Trên thế gian không bí mật nào là mãi mãi.” Bất kể qua bao lâu, sự thật mãi mãi là sự thật, không ai có thể giấu được cả đời.
“Con bé là con gái của Văn Nhàn, chắc là nó biết được thân phận của mình nên mới rời đi, ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi.”
Lúc đó sau khi Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ly hôn, ông cảm thấy là chuyện tốt, dù sao nếu thực sự ở bên nhau, sau này thân phận được tiết lộ, trong lòng hai người ít nhiều cũng sẽ có vướng mắc. Lúc đó ông đồng ý với Văn Nhàn, là ông không nỡ từ chối, sau này ông nghĩ để Hà Khiếu Ninh của nhà họ Hà kết hôn với Tông Triển Bạch, muốn để hai người không còn dính líu gì với nhau nữa.
Nói thật, kết hôn thực sự không quan trọng như thế, chủ yếu ông muốn Tông Triển Bạch nhanh chóng kết hôn.
Ai biết được lòng vòng một hồi hai người họ vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn xảy ra chuyện của Trình Dục Tú.
Ông không nói vì sợ sau khi biết được sự thật trong lòng hai người sẽ sinh ra hiềm khích, cuối cùng vẫn không ngăn cản được.
Hazz, Tông Khải Phong thở dài một hơi: “Tôi có tuổi rồi, không lo được nữa.”
Tùy hai người họ đi.
Bạch Dận Ninh cũng rất sốc bởi câu trả lời này, Lâm Tử Lạp là con gái của Văn Nhàn, vậy thì Văn Khuynh không phải là cậu ruột của cô ấy sao?
Nhưng mà cậu ruột của cô ấy lại giết chết mẹ ruột của Tông Triển Bạch?
Vì thế cô ấy không thể không rời đi.
“Sao lại như thế này?” Bạch Dận Ninh không dám tin sự thật, ở bên nhau như thế trong lòng sẽ không có vướng mắc sao?”
Anh ta cảm thấy bản thân như bị sét đánh vậy, thật không thể tin nổi.
Vừa kinh ngạc đồng thời cũng thấy thương Lâm Tử Lạp: “Đều là người bị số phận trêu đùa.”
Thì ra vì thế nên cô ấy mới rời đi, chắc cô ấy đau khổ lắm, rõ ràng không làm gì, nhưng lại bị liên lụy bởi người thế hệ trước.
Lúc này, Trình Dục Ôn từ bên ngoài bước vào, mặc dù ông ấy ở Bạch Thành, nhưng lúc nào cũng quan tâm đến chuyện ở thành phố B, ông ấy hận Văn Khuynh, trước đó giam cầm Trình Dục Tú, đến lần này lại bắt cóc gây tai nạn, tất cả đều do một tay Văn Khuynh gây ra.
Trình Dục Ông ủng hộ tất cả mọi việc mà Tông Triển Bạch làm, nếu như sau khi biết sự thật mà anh vẫn thờ ơ, thì anh không phải là người.
Dù sao Trình Dục Tú cũng là mẹ ruột của anh ấy.
Không ai có thể dễ dàng bỏ qua mối thù giết mẹ.
“Ông ta tưởng thùa nhận tội lỗi là có thể trốn tránh sự trừng phạt sao?” Trình Dục Ông bước đến lạnh lùng nói.
Ông ấy nhận được tin tức mới nhất ở thành phố B, Văn Khuynh đã đích thân thừa nhận chuyện bắt cóc gây ra tai nạn.
Nghe tin này đến Bạch Dận Ninh cũng không vui như trước đây, tâm trạng ở nên rối bời, kẻ mà anh ta muốn báo thù lại là người thân của Lâm Tử Lạp, đúng là chớ trêu.
Văn Khuynh thực sự thân bại danh liệt rồi, anh ta sẽ vui sao?
Đáp án là không, mà cảm thấy rối bời.
Anh ta sẽ bận tâm, sẽ nghĩ như thế Lâm Tử Lạp có buồn hay không, có dám đối diện hay không.
Biết được tin này, anh ta thà rằng không biết còn hơn, anh ta hối hận vì đã đến tìm Tông Khải Phong, hối hận biết được những chuyện này.
Khi không biết chuyện gì, anh có thể vui vẻ chấp nhận tin tức Văn Khuynh thân bại danh liệt, có thể đến ngay trước mộ Bạch Hồng Phi, chính miệng nói với ông ấy rằng Văn Khuynh đã chịu sự trừng phạt.
Nhưng bây giờ….
Bạch Dận Ninh nhắm mắt, cảm thấy bản thân đã chịu cú sốc.