“Em quá kích động.” Tông Triển Bạch lau nước mắt trên mặt cô: “Bình tĩnh lại một chút đã.”
Nói xong, hắn ôm cô lên lầu, để cô ngồi bên giường, hắn đến phòng tắm xả một bồn nước nóng, rất nhanh, phòng tắm được bao phủ hơi nước mờ mờ, hắn đi tới: “Đi tắm, thư giãn một tí, sau đó chúng ta đi tìm bà, nói chuyện nghiêm túc một lần. Em kích động như vậy, nói ra những lời không hay, tổn thương tình cảm.”
Lâm Tử Lạp sững sờ ngẩng đầu, trên mặt còn nước mắt: “Có phải em nói gì quá đáng rồi không?”
“Không có.” Hắn vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai: “Nghe lời, đi tắm để bình tĩnh một chút, ngủ một giấc thật ngon. Em cảm thấy bà không nên phục hôn với Lâm Viên Trung, chúng ta lại nói chuyện với bà…”
“Mẹ nhân lúc em không có ở đây đã đăng ký kết hôn với Lâm Viên Trung rồi.” Lâm Tử Lạp lại đỏ mắt.
“Tin anh, nếu không phải mẹ em tự nguyện, anh có biện pháp để giấy đăng ký kết hôn hết hiệu lực.” Hắn dịu dàng nói.
Trên lông mi Lâm Tử Lạp còn vương nước mắt, sáng lấp lánh, cô nháy mắt, ôm cổ hắn, nhìn hắn: “Thật không?”
Anh cười: “Anh không nói dối.”
Lâm Tử Lạp khụt khịt: “Có anh thật tốt.”
Tông Triển Bạch hôn lên mái tóc dài của cô: “Vậy em phải đối tốt với anh một chút đấy!”
Lâm Tử Lạp đảo mắt: “Chuyện này, em đi tắm.”
Động tác của cô rất nhanh, lấy quần áo đi vào nhà tắm, đánh nhanh rút gọn.
Tông Triển Bạch đứng bên giường cười gượng, xem tình hình này thì đêm động phòng hoa chúc của anh lại phải đẩy lùi rồi.
Khi Lâm Tử Lạp đi tắm, Lâm Huệ Tinh đã dậy rồi, buổi tối không ăn cơm nên lúc này lại đói.
Tông Triển Bạch ôm cô bé xuống lầu gọi vú Vu.
“Ôi, Tiểu Nhụy dậy rồi.” Vú Vu đi tới nhìn cô bé vừa mới ngủ dậy hai má hồng hồng như trái táo chín.
“Con bé đói rồi.” Tông Triển Bạch bình tĩnh nói.
Vú Vu hỏi: “Vậy Tiểu Nhụy muốn ăn gì?”
Cô bé mới ngủ dậy nên còn mơ màng, chỉ cảm thấy đói: “Ngon là được ạ.”
“Vậy vú nấu chút vằn thắn chan nhé?”
“Dạ.” Cô bé cũng không hiểu nên chỉ “dạ” một tiếng.
Tông Triển Bạch bế bé đi lau mặt, nếu không cả người đều uể oải như chưa ngủ vậy.
Cô bé không muốn xuống mà nằm bò trên người Tông Triển Bạch như bạch tuộc, Tông Triển Bạch yêu chiều hôn má bé: “Mami con có thể dính ba như con thì tốt rồi.”
“Mami?” Cô bé nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải: “Mami, mami đâu rồi?”
“Mami đi tắm rồi.” Tông Triển Bạch lau mặt cho bé xong rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn vằn thắn.”
Vú Vu đã nấu vằn thắn, chiên trứng, lại làm tôm sốt cà chua vì biết Lâm Huệ Tinh thèm ăn.
Mũi cô bé rất nhanh nhạy, vừa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm suýt nữa rớt nước miếng. Cô bé chép miệng: “Con ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Tông Triển Bạch: “….”
Cái mũi này.
Hôm nay cô bé rất ngoan muốn tự ăn nên vú Vu nhét khăn ăn trước người bé để bé lấy thìa tự ăn.
Tông Triển Bạch ngồi bên cạnh lột tôm cho con gái.
“Ba ơi, buổi tối ba tắm cho con, ôm con ngủ.” Cô bé vừa nhai thức ăn vừa nói.
Tông Triển Bạch ừm một tiếng, ban ngày cô bé chịu ấm ức nên lúc này phải dỗ dành một chút.
Bây giờ chỉ cần Lâm Huệ Tinh đưa ra yêu cầu gì, anh cũng đều đáp ứng.
“Tôm.” Lâm Huệ Tinh há miệng để Tông Triển Bạch bón tôm cho.
Trong khi đó bên Tô Trạm và Tân Na khá yên tĩnh, trái ngược với biệt thự nổi sóng gió của Tông Triển Bạch. Bỏi vì trong nhà không có ai khác, bà cụ lại thích Tân Na nên chung sống rất hòa thuận.
Nhưng vì hai người họ kết hôn quá đột ngột nên chưa chuẩn bị phòng mới.
Tô Trạm không thích bà cụ càm ràm nên bình thường không ở nhà, phòng của anh cũng không trang trí gì đặc biệt.