Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371:





Bạch Dận Ninh giơ hai tay: “Tôi biết chỉ có như vậy, nếu như tôi biết hết cũng sẽ không tới tìm tổng giám đốc Tông hợp tác.”





Tông Triển Bạch có suy nghĩ, chuyện này dường như có qua hệ rất rộng, nơi này là địa bàn của Bạch Dận Ninh để cho anh ta điều tra bên này, anh phụ trách thành phố B, hai đầu cùng nhau hợp tác, muốn biết chân tướng cũng không quá khó khăn.





“Ba..”





Lâm Huệ Tinh chạy đến, tìm Tông Triển Bạch, cuộc sống không có Lâm Tử Lạp, cô bé đã có thói quen nằm trong ngực của ba để ngủ, Tân Na đánh răng rửa mặt cho cô bé, khi thay đồ cho cô bé lên trên giường, cô bé bắt phải đến tìm Tông Triển Bạch, Tân Na không có cách nào, chỉ có thể đưa cô bé tới.





“Nó không muốn mặc quần áo.” Tân Na bất đắc dĩ nói.





Tông Triển Bạch đi tới, ôm lấy con gái, lúc cất bước vào sân, đưa lưng về phía Bạch Dận Ninh nói: “Chuyện ở đây sẽ giao cho Tổng giám đốc Bạch.”





Bạch Dận Ninh cười: “Đó là dĩ nhiên, tổng giám đốc Tông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra ra sớm.”





Anh ta biết, Tông Triển Bạch đã đồng ý hợp tác với mình.





Bên này là địa bàn của anh ta, muốn tra rõ ban đầu chuyện nhà họ Trình cũng không phải là việc khó.





Chỉ là vấn đề thời gian.





Chỉ cần chuyện đã từng xảy ra, có qua bao lâu đều sẽ có dấu vết truy ra.





“Ba, khi nào mami sẽ quay về?” Lâm Huệ Tinh ôm cổ anh, cô bé nhớ bà rồi, muốn trở về.





“Nhanh thôi.” Tông Triển Bạch sờ đầu cô bé: “Ba đưa con đi ngủ.”





“Tổng giám đốc Tông.” Bạch Dận Ninh lăn xe lăn, theo vào: “Anh là người đàn ông nghĩa hiệp nhất mà tôi từng thấy.”





“Từ xưa, con theo họ cha, nhưng tổng giám đốc Tông, lại có thể để cho con gái theo họ vợ, có thể nói là tình yêu to lớn.”





Nói xong Bạch Dận Ninh cười to một tiếng, chuyển động xe lăn về phòng mình.





Rõ ràng, lời này của anh ta là đang nhạo báng.





Biết rõ khi Lâm Tử Lạp sinh hai đứa bé, Tông Triển Bạch không biết, mới có thể theo họ của Lâm Tử Lạp.





Cố ý châm chọc anh ta.





“Những gì tôi muốn rất đơn giản, tổng giám đốc Bạch đã quan tâm thái quá rồi.” Tông Triển Bạch dừng chân, tiếp đó lại bước đi, anh thật sự cũng không ngại chuyện đứa bé theo họ của Lâm Tử Lạp, trên người mang dòng máu của anh, điều này mới là điều không thể thay đổi.





Huống chi, nếu như anh muốn một đứa bé mang họ mình, lại cùng cô sinh thêm một đứa không được sao?





Bạch Dận Ninh nghe hiểu ý ngầm của Tông Triển Bạch, vẻ mặt đang nở nụ cười lại biến thành cố kìm nén tức giận.”





Vật liệu chính để chế tạo sợi Hương Vân không phải là quá trình dệt vải mà là sợi dệt vải.





Loại sợi này là nhân tố quyết định nên sợi Hương Vân.





Lâm Tử Lạp vẫn cứ nghĩ rằng điều quan trọng nhất nằm ở kỹ thuật chế tạo dệt vải, nhưng thực ra không phải.





Dệt sợi Hương Vân phải dùng tơ tằm, cây bông, sữa bò để dệt.





Cả ba kết hợp theo tỉ lệ một-một để xoắn thành những sợi mỏng như tóc, sợi nhỏ hẹp dài như vậy có đủ ba thành phần, vì vậy để làm ra cũng không dễ dàng gì.





Chỉ khi dùng loại sợi này thì sợi Hương Vân dệt ra mới vừa mỏng vừa nhẹ, hơn nữa còn cực kỳ mềm mại, sẽ không bị nhăn nhúm.





Tuy Trình Dục Ôn nói điểm mấu chốt cho Lâm Tử Lạp, nhưng ông quyết định trở về cùng Lâm Tử Lạp.





Nếu như nhà họ Văn thật sự muốn truy cứu, như vậy thì cứ nhắm vào ông.





Đây cũng là điều mà ông và Trình Dục Tú bàn bạc.





“Không phải bác nói sẽ không rời khỏi đây sao?” Lâm Tử Lạp không thể tưởng tượng nổi nhìn Trình Dục Ôn.





Cô biết, nếu như ông đi cùng cô đến thành phố B, nếu như thấy sợi Hương Vân, nhà họ Văn chắc chắn sẽ chú ý tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK