Lâm Tử Lạp nói đã biết, cô đi lên trên lầu lấy túi, mặc thêm áo khoác, cùng vú Vu đi ra ngoài, trong nhà không có tài xế, Lâm Tử Lạp tự mình lái xe, vú Vu ngồi ở phía sau, Lâm Tử Lạp muốn bà ngồi phía trước.
Dù cho Tông Triển Bạch có coi trọng bà thế nào, trong lòng bà vẫn biết, mình là người làm.
Lâm Tử Lạp cười cười: “Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.”
Vú Vu đi đến ngồi trên, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, dù cho ngoài trời tuyết đang rơi, trong lòng lại ấm áp.
“Cậu chủ có thể lấy được con, là phúc của nó.” Cũng không phải do Lâm Tử Lạp đẹp, mà là bởi cô lương thiện, bình dị gần gũi, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ bà chủ ở trước mặt bà.
Nhiều người hầu ở trong nhà có tiền, bị chủ đối xử như nô lệ, có đôi khi sẽ bị phòng như phòng trộm, làm không tốt chuyện được giao cho sẽ bị mắng.
Bà cảm thấy mình rất may mắn, gặp được nhà họ Văn và nhà họ Tông toàn người tốt bụng, không nghĩ tới Lâm Tử Lạp ở chung cũng tốt như thế.
Lâm Tử Lạp không cảm thấy mình tốt, vú Vu vẫn chăm sóc Tông Triển Bạch, cô nên tôn trọng bà.
Nói khó nghe, vú Vu có thời gian làm bạn và chăm sóc Tông Triển Bạch còn dài hơn so với Trình Dục Tú và cô.
Đây là một người hiền lành tốt bụng.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở trung tâm thương mại.
Lâm Tử Lạp và vú Vu đi vào.
Khắp nơi dán chữ đổ chuột vàng may mắn hạnh phúc, bởi vì qua ngày hôm nay là năm chuột, hôm nay trong trung tâm thương mại vẫn có rất nhiều người, thoạt nhìn đều là đến mua hàng tết.
Hai người bắt đầu đi dạo từ lầu một, lầu một là thiên đường của trẻ con, ăn uống nô đùa, còn có cả quần áo, bởi vì bên cạnh không có hai đứa trẻ, cô muốn mua một ít mang về cho tụi nhỏ.
Cô biết hai đứa trẻ thích ăn gì.
Không mất quá nhiều thời gian, cô đã mua không ít đồ ăn và quần áo.
Bọn họ lên lầu hai, đi ngang qua một cửa tiệm đồ nam, Lâm Tử Lạp thấy trong tủ kính có một bộ đồ tây thích hợp với Tông Triển Bạch, liền đi vào.
Vú Vu đi theo, khóe mắt mang theo ý cười. Nghĩ bây giờ Lâm Tử Lạp có bộ dạng của người vợ nhỏ, mua đồ mới cho chồng cho con.
Giống như là hình tượng người vợ trong gia đình bình thường, rất ấm áp.
Đồ tây của Tông Triển Bạch đều là màu tối, màu đen, màu xám, màu xanh đậm, bộ cô đang xem kiểu dáng hơi tối màu, màu đen, ở dưới ánh sáng có thể thấy hơi ánh màu xanh, không rõ ràng, dáng người của Tông Triển Bạch cao gầy, cô cảm thấy rất hợp với hắn.
Người bán hàng khen Lâm Tử Lạp thật tinh mắt: “Tiệm chúng tôi chuyên bán âu phục cho nam, bộ này là số lượng có hạn, thích hợp trong mọi trường hợp, màu tối, nghiêm túc trầm ổn.”
Lâm Tử Lạp nhìn đến giá, sửng sốt một chút, những một trăm lẻ tám ngàn.
Chính cô còn chưa mua bộ quần áo nào đắt như vậy.
Có điều cô thật sự thích bộ này, cô nhìn người bán hàng: “Có giảm giá không?”
Người bán hàng lắc đầu: “Thật ngại quá, không có, nếu như cô thấy bộ này đắt, bên này đều là ba mươi ngàn đến sáu mươi ngàn, cô có thể nhìn thử một chút.”
Đây là một cửa tiệm đồ nam cao cấp, rẻ cũng phải mấy chục ngàn, có điều cô thấy quần áo của Tông Triển Bạch so với ở đây, hình như của hắn còn tốt hơn, giá cả còn đắt hơn.
Thế nhưng hắn có tiền, cô không có tiền giống hắn.
Có điều kém quá, hắn cũng không mặc. Nghĩ, Lâm Tử Lạp cắn răng, để người bán hàng gói lại.
Lúc quẹt thẻ, Lâm Tử Lạp cảm thấy nhức nhối.”
Họ xách túi ra ngoài cửa tiếp tục dạo, Lâm Tử Lạp mua cho Trình Dục Tú một chiếc áo khoác lông, cô nhìn thấy một chiếc nhung màu đen không to lắm rất hợp với vú Vu nên bảo nhân viên lấy cho vú Vu thử.
Vú Vu vừa nghe phải thử đồ liền vội vàng xua tay: “Tôi không cần, tôi có áo, không cần lấy, tôi không thử.”
“Con gái bác mua đồ cho bác là hiếu thảo, bảo bác thử thì bác cứ thử, mặc áo mới cũng trẻ hơn nhiều.” Nhân viên thấy tuổi của vú Vu chắc là mẹ của Lâm Tử Lạp, bình thường rất ít khi thấy con dâu dẫn mẹ chồng đi mua quần áo, gần như cả năm mới có một vài người, đa số là con gái mua cho mẹ ruột.
Vì vậy nhân viên mới nói vậy.
Sắc mặt vú Vu trắng bệch, trách móc nhân viên: “Sao cô lại nói vậy, đây là mợ chủ nhà tôi, tôi chỉ là người làm, cô nói như vậy không phải làm tôi khó xử sao?”
Lâm Tử Lạp vỗ vai vú Vu: “Đừng kích động, không sao, tuổi của vú cũng sấp sỉ mẹ tôi.”