“Hiểu lầm!” Cố Bắc càng thêm tức giận, hai bàn tay lây mạnh Lão Tứ, bởi vì dùng sức quá mạnh, nửa cánh tay của gã bị tê dại, Lão Tứ miệng đầy máu, mặt mày sưng to, đỏ rực như đầu heo, không nhìn ra được mặt mũi.
“Lỗ tai tao không có bị điếc!” Cố Bắc giận giữ cười to: “Lão Tứ, còn nhớ tao đã từng nói cái gì rồi đúng không?”
Lão Tứ sợ hãi, cả người run cầm cập, máu trên miệng chảy dài xuống vạt áo, nổi bật trên nền quần áo màu xanh lam của bệnh viện.
Gã vì mạng sống mà nằm trên mặt đất ôm lấy chân Cố Bắc: “Chủ tịch Cố, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài, cầu xin ngài hãy tin tưởng tôi.”
Cố Bắc nhìn Lão Tứ giống như con chó, cười lạnh nhạt: “Tao cũng muốn tin tưởng mày, nhưng nhìn bộ dạng vô tích sự của mày, nếu mày không bán đứng tao, tao cũng ngạc nhiên!”
Một chút chính trực còn không có, nếu như không nhận tội khai ra thì gã mới ngạc nhiên!
“Đều đứng ngây ra đó làm gì hả?” Cố Bắc tức giận, thuộc hạ liền đến kéo Lão Tứ ra.
“Cầu xin ngài, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài.” Lão Tứ đến chết không thừa nhận, nếu nhận thì gã chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nhưng mà không thừa nhận đi chăng nữa thì Cố Bắc đã nhận định chính Lão Tứ đã bán đứng mình.
Cố Bắc muốn nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, để người của gã nhìn thấy, bán đứng gã thì sẽ có kết cục gì!
“Chúng mày theo tao, tao sẽ không bạc đãi, nhưng mà nếu bán đứng tao, chỉ có một con đường chết!” Cố Bắc khí thế hùng hồn, ngày hôm nay ai cũng không cứu được Lão Tứ.
Vì khiếp sợ, đàn em của Cố Bắc kéo Lão Tứ ra ngoài.
Lão Tứ kêu trời trách đất xin tha, Cố Bắc nghe phiền liền kêu người dán miệng Lão Tứ lại, trùm bao bố, đem ném xuống bờ biển phía ngoài ngoại ô.
Đàn em đi theo Cố Bắc ban đầu nghĩ là chỉ dọa Lão Tứ nhưng không ngờ là Cố Bắc để cho bọn họ đem Lão Tứ ném ra biển.
Đều là đàn em của Cố Bắc, mặc dù bọn họ đều không thích Lão Tứ, nhưng cũng sợ bọn họ có cũng có ngày đó nên thay Lão Tứ cầu nguyện.
“Xem như Lão Tứ không có công trạng gì nhưng anh ta cũng tận lực làm việc, tha cho anh ta một mạng.” Một Đại Hồ Tử mở miệng nói đỡ cho Lão Tứ.
Cố Bắc hừ một tiếng, gã ta tựa trước xe, hai tay khoanh trước ngực: “Nó phản bội tao, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết, tụi mày cùng giống như vậy, nếu có một ngày phản bội tao thì chỉ có con đường chết! Ai dám cầu xin, tao liền cho nó theo bồi tán Lão Tứ.”
Trong nháy mắt, đàn em đều im lặng, không ai dám lên tiếng nữa, sợ mình cũng bị ném vào biển nuôi cá.
“Sao còn chưa ra tay, tụi mày để tao làm hay sao?” Cố Bắc lạnh giọng.
Mấy đàn em đều đồng loạt rút lui, lại không hẹn mà cùng bước lên, nắm lấy bao tải, Lão Tứ bị bịt miệng nhưng tai vẫn còn nghe được, bọn họ nói cái gì, gã ta đều nghe thấy, vì vậy trong lòng rất sợ hãi.
Gã ta giãy giụa hòng tránh thoát nhưng mà gã bị trói gấp quá, hoàn toàn không có cách trốn thoát.
Nếu giờ khắc này có thể nhìn thấy mặt hắn không còn chút máu, khuôn mặt ngập tràn sợ hãi.
Trên đời này, chỉ e rằng không có ai mà đối mặt với cái chết có thể bình tĩnh được.
Dù sao thì cũng chỉ có một cái mạng, chết là hết, không còn cứu vãn được rồi.
Có Bắc vẻ mặt lạnh nhạt, không chút sợ hãi, ỷ vào việc gã bị bại lộ, gã liền trắng trợn không kiêng dè.
Gió thổi mạnh, mặt nước bắn lên từng đợt sóng to, văng tung tóe bọt biển, sau đó lại bình yên như không có gì.
Bọn đàn em đứng trên bờ, sắc mặt rất khó coi, một người trong đó hỏi: “Cá mập có ăn thịt người hay không vậy?”
“Ngu quá, đương nhiên không ăn thịt người, người là động vật cao cấp nhất rồi.”
“Mày mới ngu ngốc, ai nói cá mập không ăn thịt người?”Một người tin chắc cá mập ăn thịt người phản bác người vừa nói chuyện.
“Mày từ thấy chưa?” Người kia cũng không chịu phục, gã cảm thấy người là vua muôn loài, cá mập dưới nước làm sao có thể ăn người trên cạn?
“Mày từng thấy qua cá mập ăn thịt người à?”
“Mày chưa từng xem ‘Cá Mập Trắng’ sao? Ở trong đó thả cá mập liền ăn thịt người. Hai người khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, không ai nhường ai.
“Đó là phim, ngoài đời thật sự cá mập sẽ ăn thịt người!”