Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao mở còng tay rồi?





Lý Chiến không giải thích mà mở cửa lên xe: “Về nhà.”





Long Mập Mập biết tình cảm giữa Lý Chiến và Văn Khuynh không tốt nên không biết anh nói về nhà là ý gì mới dè chừng hỏi dò: “Về nhà họ Văn?”





Lý Chiến ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú dữ dằn: “Tôi còn có mấy nhà hả?”





Long Mập Mập rất hiểu tính cách anh nên không chấp nhặt mà lái xe đi.





Về nhà họ Văn, anh cứ lái xe về đó là được.





Với công việc kinh doanh của anh ấy, cũng không sợ các phóng viên săn ảnh nữa.





Biệt thự nhà họ Văn, người ngoài không vào được nên an ninh rất tốt.





Trong lúc đó, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp cũng trở về văn phòng, thư ký bưng tới hai ly nước, Lâm Tử Lạp lấy một ly lên mím môi hỏi: “Lý Chiến là con trai Văn Khuynh?”





Chỉ tiện miệng hỏi nhưng giọng điệu chắc chắn.





Tông Triển Bạch ừm nhẹ một tiếng.





Lâm Tử Lạp rủ mắt, thực sự quá trùng hợp.





“Thực sự không ngờ thầy giáo của Tiểu Hi lại có quan hệ với anh.” Lâm Tử Lạp cảm thán thế giới này thật nhỏ.





Đi một vòng vẫn đều gặp người quen.





Tông Triển Bạch ôm cô: “Em ấy nói gì với em?”





Rõ ràng Lý Chiến chột dạ, lúc chưa biết thân phận của Lâm Tử Lạp chắc chắn đã nói gì đó.





Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh, Tông Triển Bạch ở rất gần cô, cô vừa ngoảnh lại, đôi mi đã chạm vào mặt anh gây tê nhè nhẹ. Anh ghé sắt vào vành tai cô: “Nói gì anh rồi?”





Lâm Tử Lạp nghĩ một lát rồi cố ý nói: “Cậu ấy nói anh trăng hoa.”





“Nói lung tung.”





Lâm Tử Lạp mỉm cười, bởi vì chuyện của Trang Kha Nguyệt mà tâm trạng không tốt: “Cậu ấy nói sai sao?”





Anh ôm lấy eo cô, cơ thể Lâm Tử Lạp đập mạnh vào lòng anh, cô bị đụng tới đau điếng nên đẩy anh ra nhưng khổ nỗi anh dùng lực rất mạnh, cơ thể vững chãi như một ngọn núi không thể lay chuyển.





Ánh mắt anh lay động, lửa nóng miên man: “Anh chỉ muốn ngủ với một mình em.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Khuôn mặt cô nóng ran, người này…





Tông Triển Bạch khẽ cười, cúi đầu cắn môi cô: “Em biết không, nhìn thấy em đỏ mặt, anh rất vui.”





Lâm Tử Lạp: “….”





“Không tin, em sờ xem.” Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô đặt ở nơi nhạy cảm của mình.





Lâm Tử Lạp thực sự hoảng loạn, con người này đúng là mặt dày mọi hoàn cảnh.





Lý Chiến nói gì cơ, anh không thích con gái.





Rõ ràng là nói vớ vẩn.





Sắp thành ma háo sắc rồi.





Lâm Tử Lạp đẩy mặt anh ra: “Anh có thể giữ chút mặt mũi không?”





Nụ cười của Tông Triển Bạch càng khẽ hơi, còn có chút khàn khàn: “Anh trao cả mạng mình cho em rồi, còn cần mặt mũi để làm gì?”





Nhịp tim Lâm Tử Lạp đập càng nhanh, vành tai đỏ hồng.





Tông Triển Bạch hôn cổ cô: “Chúng ta có nên thử một lần ở văn phòng?”





Rầm, cái nóng như thiêu như đốt lan từ mặt xuống cổ, cô thở hổn hển nói: “Nếu anh còn phá, em sẽ giận đấy.”





Cô bị hôn tới mức tim đập rộn ràng nhưng chút lý trí còn lại khiến cô không thể chấp nhận, ban ngày ban mặt làm chuyện đó trong văn phòng của anh.





“Mẹ anh bệnh rồi, lát nữa em muốn đi thăm bà.” Cô cố ý nói sang chuyện khác, phá vỡ bầu không khí e ấp này.





Nếu tiếp tục như vậy, chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện “lau súng cháy nhà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK