Gần tới trưa, bọn họ trở về thành phố Bạch.
Khoảng thời gian này sống cuộc sống nông thôn, có bao nhiêu là bất tiện, nghỉ ngơi cũng không tốt, trở về khách sạn mọi người đều rất mệt mỏi.
“Mọi người lên lầu tắm táp, nghỉ ngơi một lát, đợi lúc nữa xuống ăn cơm, tôi đi sắp xếp.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tô Trạm đi trước: “Mấy ngày nay tôi chưa thay quần áo, tôi phải về phòng trước đây.”
“Chúng ta cùng đi.” Anh nhìn về phía Tân Na ở bên cạnh.
Tân Na vội vàng lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
Tân Na cau mày: “Đừng quên, chúng ta đang là người yêu đó…”
“Chúng ta chia tay rồi.” Tân Na nói lớn tiếng.
Cô sợ Tô Trạm, lo lắng dây dưa với anh lâu thì sẽ càng không thể bỏ anh được.
Tô Trạm không thể ngờ được rằng cô sẽ ở trước mặt mọi người nói ra cái chuyện này, mãi lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.
Thẩm Bồi Xuyên lo lắng gọi anh một tiếng: “Tô Trạm…”
“Không sao chứ, trên phương diện tình cảm mà, chuyện giữa hai người, một mình cô ấy nói cũng không tính.” Tô Trạm khôi phục lại dáng vẻ phóng túng kia, không kiềm được sự bướng bỉnh: “Tôi lên trước đây.”
“Tiểu Nhã.” Lâm Tử Lạp đưa hai đứa nhỏ cho Tông Triển Bạch, đi tới muốn an ủi cô một chút.
“Chị Lâm, em không sao, không cần lo lắng cho em, em lên trước đây, đã lâu không tắm rửa, em muốn đi tắm một cái.”
Vừa nói cô giống như trốn tránh đi lên lầu.
Lúc này cô không muốn đối diện với bất cứ người nào.
Lâm Tử Lạp có chút lo lắng, hai người này ở với nhau cũng không lâu, sợ Tân Na sẽ tổn thương.
Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô: “Đứng lo lắng, đều là người trưởng thành, chuyện tình cảm, hai người họ tự xử lý, đi lên trước đã.”
Lâm Tử Lạp gật đầu một cái, cũng đúng, có thể do cô nghĩ quá nhiều, hai người họ đều đã là người lớn, Tô Trạm còn là luật sư, bình thường không đứng đắn, nhưng mà khi gặp chuyện thì cũng là một người bình tĩnh có thể xử lý mọi việc.
Lâm Huệ Tinh gãi đầu một cái, đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ cau lại, Lâm Tử Lạp ôm cô lên: “Ngứa đầu à?”
“Vâng ạ.” cô bé gật đầu lia lịa, bàn tay nhỏ bé tiếp tục gãi đầu, ở bên ngoài không tiện nên cô chưa gội đầu, mấy ngày nay chắc chắn rất khó chịu.
Lâm Tử Lạp an ủi: “Mami gội đầu cho con một lát là hết ngứa nhé.”
Trở về phòng, bỏ vali xuống, Tông Triển Bạch đi sang một phòng khách khác, phòng này để mẹ con dùng.
Lâm Tử Lạp đi vào nhà tắm vặn vòi xả một bồn nước ấm, cô cũng chuẩn bị tắm.
Con gái xúc động: “Đúng là ở nhà vẫn thoải mái nhất.”
“Chỗ này không phải nhà.” Lâm Tinh Tuyệt ném cho cô một câu, nhà với khách sạn cũng không phân biệt được hay sao?
Cô không vui, bỉu môi: “Anh trai đáng ghét.”
Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu, làm ra vẻ không còn cách nào với con bé.
“Mami, mẹ xem anh trai ức hiếp con này.” Lâm Huệ Tinh chạy vào phòng tắm, nằm ở trên lưng ôm lấy cổ cô tố cáo, Lâm Tử Lạp xoa gương mặt con bé cố tình hỏi: “Ức hiếp con như thế nào? Là đánh con hay là véo con?”
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu: “Anh đánh con.”
Lâm Tinh Tuyệt đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn chằm chằm em gái: “Anh đánh em à?”