Tông Triển Bạch liếc nhìn cô và biết cô đang nghĩ gì. Chỉ là yêu cầu anh giữ bí mật và không được cho Tô Trạm biết thân phận của cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, anh liếc nhìn Tô Trạm: “Cho cô ấy số của tôi.”
Nói xong anh bỏ đi.
Tô Trạm không vui, cảm thấy Tông Triển Bạch quá kì lạ. Quen biết anh ấy không phải ngày một ngày hai nhưng lúc Lâm Tử Lạp không ở bên cạnh anh ấy, anh cũng sẽ không cho một người phụ nữ biết thông tin liên lạc của mình.
Có phải vì Lâm Tử Lạp không quay lại, khiến tâm trí anh ấy bị kích động?
Không trách Tô Trạm nghĩ nhiều vì hành động của Tông Triển Bạch quá kỳ lạ.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tần Nhã mà trầm ngâm, anh sẽ không tin Tông Triển Bạch sẽ thay đổi tình cảm. Miệng lặp đi lặp lại cái tên Tần Án Án, đột nhiên nhận ra mấu chốt.
Tần Nhã ra nước ngoài và bị biến dạng vì vụ nổ. Ngay cả khi ca phẫu thuật thành công thì cô ấy cũng sẽ khác so với trước đây chứ?
Thật trùng hợp, cô ấy cũng họ Tần, là trùng hợp ư?
Anh không nghĩ đó là sự trùng hợp, anh cảm thấy người tên Tần Án Án trước mặt chính là Tần Nhã. Tông Triển Bạch sẽ đến tìm cô, anh nhất định sẽ hỏi tung tích của Lâm Tử Lạp.
Về phần thay đổi giọng nói, anh không biết rằng, có lẽ là cố tình thay đổi chăng?
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Bồi Xuyên dường như có thể hiểu tại sao Tông Triển Bạch lại yêu cầu Tô Trạm cho cô số của mình. Hy vọng rằng anh có thể hiểu được ý tốt của Tông Triển Bạch, đưa tay vỗ vai anh ấy: “Tôi đợi cậu ở bên kia đường.”
Nói xong liền rời đi, nhưng Tô Trạm lại giữ lấy Thẩm Bồi Xuyên: “Anh đừng đi chứ.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Lẽ nào người đàn ông này là một kẻ ngốc? Không cảm thấy chút gì ư?
Cho anh ấy cơ hội được ở một mình cũng không muốn?
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ thầm trong lòng, người này e là đã hết thuốc chữa.
Tô Trạm hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Thẩm Bồi Xuyên. Bây giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác liền cảm thấy Tần Nhã đã phản bội, sao còn tâm tư để nghĩ ra Tần Nhã đã thay đổi diện mạo. Bóng dáng trước kia đã hoàn toàn biến mất?
Mà giọng nói cũng khác khiến anh không nghĩ ra, lạnh lùng liếc nhìn Tần Nhã một cái: “Đừng tưởng vì ngoại hình đẹp mà dụ dỗ bừa bãi. Đó là đàn ông đã có vợ rồi. Không muốn bị mắng, biết điều thì tránh xa ra!”
Hừ, Tô Trạm còn tưởng rằng Tần Nhã chính là người phụ nữ dụ dỗ Tông Triển Bạch. Đừng nói đưa số, không mắng mấy lời khó nghe là tốt lắm rồi.
Thẩm Bồi Xuyên im lặng đứng bên cầu trời.
Tần Nhã không phẫn nộ cũng không tức giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, đưa số cho tôi.”
Tô Trạm cau mày, còn chưa đủ rõ ràng ư?
“Cô muốn số của anh ấy làm gì?” Giọng nói của Tô Trạm vẫn lạnh lùng.
Thậm chí còn khó coi hơn trước.
Dù vẻ mặt Tần Nhã bình tĩnh, lãnh đạm như thế nào, trong lòng cô vẫn có chút dao động. Dù sao người đàn ông đã chung giường chung gối với cô, gần gũi mặn nồng, còn từng sinh con, làm sao có thể nói là không có chút oán hận nào?
Cô nắm chặt hai tay, trong lòng căng thẳng nên không nhận ra được ý của Tô Trạm. Cô cảm thấy anh ta đang cố ý bới lông tìm vết, nụ cười trên mặt bị đè nén: “Được rồi, tôi đi hỏi anh ta.”
Nói rồi định đi qua bên đường, Tô Trạm lo lắng túm lấy cô: “Này, sao người phụ nữ như cô lại không biết xấu hổ chứ? Tôi nói không rõ ràng ư? Người ta đã có vợ rồi, đừng nghĩ tới làm tiểu tam…”
“Tôi nói với anh này.” Tần Nhã cắt ngang lời anh: “Không phải tất cả mọi người đều như anh đâu, lòng dạ bẩn thỉu. Tôi cần số là chuyện giữa tôi và Tông Triển Bạch.”
Câu nói khiến Tô Trạm nghẹn họng, Thẩm Bồi Xuyên thực sự không chịu nổi, một khi tên khốn kiếp Tô Trạm này lên cơn, nói gì quá khích khiến Tần Nhã buồn lòng thì cả đời này của anh ta cũng đừng hòng dỗ được cô. Anh kéo Tô Trạm ra: “Cậu ra ngoài đợi tôi, trong này để tôi giải quyết.”
Tô Trạm cũng rất ấm ức, anh nghĩ thay cho Lâm Tử Lạp, sợ Tông Triển Bạch bị người ta dành mất ngược lại còn bị mắng, trong lòng thật không dễ chịu.
“Bội Xuyên, phụ nữ hiện đại đều nói năng sắc bén…”
“Tô Trạm, cậu tạm dừng lại được không?” Thẩm Bồi Xuyên chống tay lên trán, suýt nữa anh bị Tô Trạm ngốc nghếch kia chọc tức chết.
Tô Trạm hừ một tiếng: “Anh giải quyết.” Nói rồi tức giận ra ngoài, trong lòng còn nghĩ tôi không muốn lo nữa.