Bọn họ vừa lên lầu liền nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tử Lạp đằng sau cửa kính thuỷ tinh một tiệm quần áo.
“Mami ở kia.” Lâm Huệ Tinh chỉ tay vào Lâm Tử Lạp đứng sau cửa kính.
“Thấy rồi.” Tông Triển Bạch đáp lời con gái.
Thẩm Bồi Xuyên có chút bối rối, chuyện này là sao đây?
Tiến vào cửa tiệm, họ mới thấy quần quần áo áo rơi lung tung dưới đất.
“Mami.” Lâm Tinh Tuyệt chạy tới ôm lấy chân Lâm Tử Lạp “Mẹ mua quần áo sao mà lâu thế, đúng rồi, chỗ này bị sao vậy?”
“Tôi thấy cô ta giằng giằng kéo kéo phu nhân, lại còn muốn động thủ, do đó tôi… không tiết chế được lực, cô ta ngã xuống đất, quần áo cũng rơi xuống theo.” Người vệ sĩ tiến đến giải thích, hắn đứng ở ngoài cửa, nhân viên phục vụ giằng lấy túi của Lâm Tử Lạp, từ góc độ của hắn nhìn vào như thấy cô ta sắp động thủ, hắn mới xông tới.
Khoé mắt Tông Triển Bạch hạ xuống, khuôn mặt lộ ra góc cạnh lạnh lùng mà anh tuấn, hắn hỏi Lâm Tử Lạp: “Có bị thương không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu, nói không sao.
Nữ nhân viên phục vụ giờ mới thấy có gì đó không đúng, sao mà lại có nhiều người như này, hơn nữa người này vừa gọi cô gái kia là phu nhân?
Nhưng mà người quyền lực nhất trong Bạch Thành chỉ có Bạch Dận Ninh, cô cũng chưa từng gặp mấy nhân vật trước mặt này.
Nghĩ đến đây, cô ta liền có dũng khí trở lại: “Mấy người bớt hù doạ người khác đi, tôi nói cho mấy người biết, tôi không sợ mấy người, chỗ quần áo này đều là do mấy người làm rơi xuống đất, bẩn hết rồi, mấy người phải bồi thường!”
Lâm Tử Lạp sớm đã biết cô ta không nói đạo lý, giờ phút này cũng không muốn dây dưa với cô ta, lãng phí thời gian: “Tính xem hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cô.”
Nữ nhân viên phục vụ hất hàm, miệng lưỡi sắc bén: “Đúng là mang nhiều người đến như thế là để hù doạ người khác, đây là thiên hạ nhà họ Bạch, đúng là ‘gái’, bản thân cũng thành thức ăn rồi.”
Không khí trong nháy mắt như ngưng trệ, mấy người vệ sĩ và Thẩm Bồi Xuyên ánh mắt đều đổ lên người Tông Triển Bạch, lời nhân viên phục vụ mới nói cũng không cao sang gì, đến đám người thô kệch như bọn họ cũng nghe ra cô ta đang nói gì.
Ánh mắt Tông Triển Bạch tối dần, tự cho là bình tĩnh, rồi lại không giữ được bình tĩnh mà nói: “Cô lặp lại mấy lời vừa nói cho tôi.”
Lâm Huệ Tinh cảm nhận được sự tức giận của ba liền ôm lấy hắn, vùi mặt vào bờ vai, hơi thở dường như cũng nhẹ hơn.
Nhân viên phục vụ tay đang cầm máy tính, tay run một cái, khí thế uy hiếp không nói rõ ra được này làm cô ta rén lại, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm lại không hề bình tĩnh, run rẩy nói: “Anh, anh, anh, các người đừng có doạ tôi, chị họ tôi là bạn của Bạch tổng, các người dám động đến tôi thử xem?”
Lâm Tử Lạp dắt tay con trai đi tới, nắm lấy tay của hắn: “Thôi bỏ đi.”
Dây dưa với loại người này cũng chẳng để làm gì.
Tông Triển Bạch khẽ hạ mi mắt, nhìn xuống cô, cô cũng không phải người cố tình gây sự, nhưng mà nhân viên phục vụ kia lại như thêm dầu vào lửa, khoe khoang gia thế chống lưng đằng sau mình, lúc hắn không có ở đây, không biết đối xử hống hách với Lâm Tử Lạp thế nào.
Khoé môi hắn co giật: “Người của tôi, chỉ có tôi được bắt nạt.”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chuyện này, hắn không thể bỏ qua!
Gia thế?
Sắc mặt của hắn càng âm trầm.
“Đập tan nơi này.” Hắn nhẹ nhàng ra lệnh “Gia thế của cô thế nào, gọi hết đến, tôi đợi.”
Nói xong, hắn kéo Lâm Tử Lạp ra ngoài cửa tiệm.
Mấy vệ sĩ đi cùng xông vào trong tiệm, đập phá đồ đạc, nhân viên phục vụ kinh sợ, đứng ở quầy thanh toán, gào thét.
Thẩm Bồi Xuyên khẽ nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tông Triển Bạch vì chuyện như này mà giận dữ đến thế, nhưng mà cô phục vụ kia rất muốn ăn đòn, “gái”? Đừng nói Tông Triển Bạch tức giận.