Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc cốc cốc…





Có ai đó gõ cửa phòng, cô bỏ điện thoại xuống và đứng dậy mở cửa.”





Cánh cửa phòng mở ra là Cố Hiềm đang đứng ở bên ngoài, trong tay của anh ấy cầm theo một túi đồ ăn với lại một chai rượu trắng.





Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một cái: “Anh… anh đến đây để làm gì?”





“Đi uống một ly với tôi?” Cố Hiềm bước ngang cô ấy để vào trong nhà.





Tông Ngôn Hi đóng cánh cửa lại và bước vào, cô ấy nhìn chằm chằm anh ấy và phát hiện ra anh ấy như có gì đó không đúng lắm?





“Cố Hiềm, anh bị gì vậy?” Cô ấy hỏi.





Cố Hiềm lấy đồ ra để lên trên bàn





Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, là thông báo tin nhắn chờ của Trang Gia Văn.





Cố Hiềm cúi đầu nhìn xuống và hỏi cô ấy rằng: “Đang nói chuyện với ai đấy?”





Tông Ngôn Hi đi đến và cầm điện thoại lên và bấm mở tin nhắn.





“Chú Quan ở phòng 908, chị có thể tự sang đó để hỏi.”





Tông Ngôn Hi: “…”





“Thực ra trong lòng của chị đã biết rằng, có người đang thầm giúp đỡ ở phía sau chị, chỉ là người đó không lộ mặt.”





“Ai vậy?” Cố Hiềm chui đầu qua xem.





Tông Ngôn Hi để điện thoại ra sau lưng cô ấy theo ý thức, cô ấy không muốn anh ấy nhìn thấy được nội dung đó.





“Bí mật gì vậy? Cả tôi cũng giấu nữa à?” Cố Hiềm rất không vui và nói, anh ấy ngồi lên trên ghế sofa: “Bản tính đã không vui rồi, nghĩ rằng cô có thể an ủi cho tôi. Kết quả lại thêm buồn.”





Tông Ngôn Hi ngồi xuống rồi quay đầu nhìn sang anh ấy: “Sao anh lại không vui?”





Cố Nhật Nam mở đồ ăn ra, vặn nắp chai ra nói: “Hôm nay tôi như gặp được người đó rồi.”





“Ai?” Tông Ngôn Hi ngây người ra rồi, cô ấy hoàn toàn không biết anh ấy nói gì cả.





Cố Hiềm có chút bực bội nói: “Ông ta đấy.”





Tông Ngôn Hi: “…”





Ông ta là ai?





Cô ấy chớp chớp đôi mắt của mình: “Tôi uống với anh.”





Cố Hiềm nhìn sang cô ấy một hồi rồi nói: “Chính là người đó, người rất giống bố của tôi.”





Tông Ngôn Hi trừng to mắt của mình ra: “Anh nhìn thấy ông ta rồi?”





Cố Hiềm gật đầu: “Chỉ là nhìn khuôn mặt rất giống.”





“Anh gặp ông ta ở đâu?“ Tông Ngôn Hi cẩn thận hỏi.





“Ở bên ngoài khách sạn.” Cố Hiềm nói.





Tông Ngôn Hi hít một hơi.





Lúc này chú Quan đang ở trong khách sạn này, mà còn cách cô ấy không xa nữa.





“Ừm… Cố Hiềm.” Cô ấy suy nghĩ một lại: “Nếu như sự xuất hiện của anh sẽ khiến cho gia đình của ông ta bị quấy nhiễu, vậy thì anh có còn muốn gặp ông ta, hoặc là nhận nhau với ông ta không?”





“Tôi không biết.” Anh ấy vẫn chưa suy nghĩ nhiều đến như vậy.





Từ trước đến nay anh ấy chỉ muốn tìm ra được ông ta, cũng muốn biết được người đó.





Cụ thể là thế nào thì anh ấy vẫn chưa từng suy nghĩ qua.





Và cũng chưa từng suy nghĩ là có nên nhận nhau hay không.





“Cô biết không? Thực ra tôi mâu thuẫn lắm đấy. Trong lòng của tôi có thể là không ưng ông ta, hoặc có thể nói là tôi hơi ghét ông ta, nhưng mà tôi vẫn muốn biết ông ta là một người như thế nào, vì dù sao đi chăng nữa ông ta vẫn là bố của tôi.”





Tông Ngôn Hi chưa từng trải qua nên không thể hiểu thấu được cảm nhận đó.





Cô ấy không thể hiểu được hoàn toàn cảm nhận của anh vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK