Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu gặp bà là khi Tông Khải Phong đưa bà về, lúc đó anh cảm thấy người phụ nữ này đã khiến anh mất mẹ, khi anh hất cốc trà mà người hầu đưa cho xuống đất, chiếc cốc vỡ tan nước trà nóng bỏng bắn khắp nơi, bà vội chạy lại xem anh, không phải là trách cứ mà là quan tâm xem anh có bị thương hay không.





Lúc đó anh cảm thấy người phụ nữ này thật giỏi đóng kịch.





Giả vờ quan tâm ân cần với anh như thế như thể người mẹ ruột đã sinh ra anh vậy.





Khi phát hiện anh chính là mẹ ruột của mình, rõ ràng bà đang đứng ngay trước mắt mình mà anh vẫn không nhượng bộ để gọi bà một tiếng mẹ.





Giận bà, hận bà đã giấu anh, giấu anh để anh phải oán hận nhiều năm như vậy.





Nhưng khi nghe Trình Dục Ôn nói xong, anh mới biết, những thù hận của anh, những sự “không thể chấp nhận” của anh so với sự hi sinh của bà không là gì cả.





Sau năm sáu năm bị giam cầm, những năm tháng những khoảng thời gian đẹp nhất đều bị trói buộc một cách tàn nhẫn, bỏ qua sản nghiệp nhà họ Trình chỉ để được ở bên cạnh anh.





Bà vốn dĩ có thể chọn ích kỷ rời đi, tìm một người cùng chung sống bình yên một đời.





Mẹ muốn ở bên con như vậy, bỏ qua không tiếc nhà họ Trình, mà tại sao lại nỡ rời xa con?





Trình Dục Tú, mẹ thật qua tàn nhẫn với con.





Anh quỳ thẳng xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất đầy nước mưa.





Anh quỳ trước mộ, ngàn vạn lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, anh khom người chạm vào nền đất lạnh lẽo, nước mưa dội xuống thân thể anh.





Mưa càng ngày càng lớn, đến cả ông trời cũng vì khung cảnh này mà rơi lệ.





Nước mưa rơi trên mặt anh, không biết chỉ là nước mưa hay có cả những giọt nước mắt đau khổ của anh.





Ngoài sự đau đớn, trong đôi mắt lạnh lùng ấy còn hiện lên một tia hận thù.





Lúc này, Lâm Tử Lạp cầm ô bước tới đứng bên cạnh che cho anh, không ai nói gì mà cùng nhìn vào di ảnh của Trình Dục Tú.





Bà ấy chắc chắn sẽ luôn ở bên anh.





Nhất định phải tìm ra kẻ làm chuyện này, kẻ đã hại chết mẹ nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị!





Mẹ, con hứa với mẹ sẽ thay mẹ chăm sóc anh ấy, bảo vệ chu toàn cho con của chúng con.





“Cảnh Hạo, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Tử Lạp quỳ xuống, nhẹ giọng nói.





Trên khuôn mặt kiên quyết của anh đều là nước, ngón tay cô lướt trên mặt anh: “Tiếp theo chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, phải tìm ra thủ phạm đã làm việc này.”





Cô biết, lúc này chỉ có lòng thù hận mới giúp anh thoát khỏi nỗi đau này.





Chỉ có vậy anh mới phấn chấn lên được.





Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, khẽ rên rỉ.





Mưa to kéo dài suốt đêm, tới sáng mới tạnh, sớm ra Tông Triển Bạch đã đi rồi, Lâm Tử Lạp biết có lẽ là anh đi điều tra về vụ tai nạn.





Cô cho hai đứa trẻ ăn, bọn chúng đều đã lớn, rất ngoan ngoãn, không cần cô phải làm gì.





Chúng tự biết ăn cơm, tự biết rửa tay, lau miệng.





Cô ôm con gái, con trai, khẽ xoa đầu chúng: “Các con ngoan lắm, thoáng chốc đã trưởng thành rồi.”





Lâm Tinh Tuyệt ôm cô, thấy anh trai ôm Lâm Huệ Tinh cũng ôm, hai đứa nhóc cứ thế cuốn lấy eo cô.





Má Vu thu dọn bàn ăn rồi nói: “Các cháu sắp học đọc sách viết chữ để chuẩn bị vào tiểu học rồi.”





“Đi đi.” Lâm Tử Lạp thả hai đứa bé ra.





Lâm Tử Lạp nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của chúng, nhớ tới lúc mới sinh ra còn bé xíu mà chớp mắt đã lớn khôn, cô sờ bụng, đứa bé vẫn còn quá nhỏ, thậm chí vãn chưa cảm nhận được, cô cúi đầu nói với đứa bé trong bụng: “Con phải nghe lời biết chưa, mạng của con là do bà nội dùng mạng đổi lấy đó.”





Từ hôm qua cô đã bị sốt nhẹ, chỉ là không muốn Tông Triển Bạch lo lắng cho nên mới nhịn, giờ anh không ở nhà cô liền bảo tài xế chuẩn bị xe, đưa một vệ sĩ giỏi theo cô tới bệnh viện.





Nhờ thân phận của mình mà bệnh viện ưu tiên kiểm tra cho cô trước, sau khi kiểm tra tổng thể, trước mắt thai nhi vẫn ổn nhưng vì cô đang sốt nên tim thai đập có chút nhanh.





Giờ cơ thể cô không thích hợp để uống thuốc, bác sĩ bảo cô về nhà phải hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.





“Tiếp tục duy trì nhé, không ngờ cô hồi phục nhanh như vậy.” Trước khi Lâm Tử Lạp rời đi bác sĩ nói.





Cô nói cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK