“Không có gì.” Cô rời khỏi lòng Tô Trạm.
“Em muốn ở một mình, em sẽ ngủ ở phòng khách.”
Tô Trạm kéo cô lại: “Em đi ra ngủ ở phòng khách như vậy, bà nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng cho chúng ta, cảm thấy tình cảm của chúng ta gặp vấn đề, như vậy đi, hôm nay tâm trạng em không tốt, anh sẽ không động vào em, em đừng đi được không?”
Tần Nhã không nói gì, cô không muốn nhìn thấy Tô Trạm, khi nhìn thấy anh, cô lại nghĩ tới Lưu Phi Phi.
“Nếu không thì như vậy, anh ngủ dưới đất, không ngủ cùng giường với em, em đừng đi được không?” Tô Trạm thấp giọng nói.
“Em xem bà đã tuổi cao như vậy, anh không thể để bà lo lắng được.” Nói đến cuối câu giọng nói của Tô Trạm thấp hẳn xuống.
Tần Nhã xoay đầu nhìn Tô Trạm, câu nào của anh cũng đều lo sẽ làm bà buồn, lẽ nào anh không muốn cô đừng đi sao?
Cô cười khổ: “Được.”
Nếu đã quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng, vậy cô sẽ nhịn lại lần ghen này.
Là do trái tim của cô quá mềm, lúc đầu đồng ý kết hôn với anh, hiện giờ đó chính là trái đắng mà cô phải nhận.
Cô cầm lấy quần áo đi tắm.
Tô Trạm cảm giác được có vấn đề xảy ra, nhưng anh không nghĩ ra là chuyện gì, đột nhiên một tia sáng chợt loé lên, anh lôi điện thoại ra, xem nhật ký cuộc gọi, cô ấy không gọi điện cho anh, cũng có thể nói, cô ấy không thể phát hiện hôm nay anh đi gặp mặt Lưu Phi Phi.
Nhưng biểu hiện của Tần Nhã có gì đó không đúng, lẽ nào cô ấy như vậy là vì chuyện ban ngày anh gặp Lưu Phi Phi?
Hiện giờ cô ấy vẫn canh cánh trong lòng?
Tần Nhã như vậy khiến Tô Trạm hết sức hoảng sợ, anh lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp.
Muốn hỏi xem Tần Nhã ở cửa hàng có như vậy không.
Hôm nay Lâm Tử Lạp đúng là đã đến cửa hàng, cô ấy ra ngoài lâu như vậy nên cũng phải đến xem cửa hàng như thế nào, có hơi vắng vẻ.
Thời gian cô ấy không ở đâu, Allen đã tiếp đơn mấy lần, có lấy cả danh tiếng của cô để nhận, nhưng bởi vì cô ấy không có ở đây nên không giữ nổi khách hàng.
Lâm Tử Lạp ở cửa hàng một ngày, một mặt là để Trang Kha Nguyệt bình tĩnh lại, mặt khác là để nghĩ cách để việc kinh doanh của cửa hàng tốt lên, như vậy Allen và Tần Nhã, cả những nhân viên trong cửa hàng mới có thu nhập cao hơn.
Hơn nữa muốn cửa hàng hoạt động thì vẫn phải cần tiền để duy trì.
Tông Triển Bạch có nhưng cô không muốn dựa dẫm vào đàn ông.
Cô quyết định nửa cuối năm sẽ làm một show thời trang để thu hút khách hàng, mặt khác cũng là để bọn họ nhìn thấy năng lực của những nhà thiết kế của cửa hàng.
Cô ngồi yên tĩnh cả ngày, tối đến mới quyết định cùng Tông Triển Bạch về nhà họ Lâm.
Lúc xuống xe thì điện thoại của cô reo lên, trên màn hình hiển thị tên của Tô Trạm.
Tô Trạm tìm cô làm gì?
Cô ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch đóng cửa xe rồi đến bên cô: “Ai gọi đó?”
“Tô Trạm.” Lâm Tử Lạp đáp.
“Cậu ấy làm gì?” Tông Triển Bạch nhìn vào màn hình điện thoại của cô.
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Em không biết.”
Nói xong cô liền tiếp điện thoại: “Alo.”
“Chị dâu à, tôi đây.”
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng.
“Hôm nay Tần Nhã ở cửa hàng, tâm trạng của cô ấy có tốt không?” Tô Trạm hỏi.
Lâm Tử Lạp luôn đóng cửa phòng làm việc của mình, lúc ăn cơm trưa cô mới gặp Tần Nhã, nhìn thấy tâm trạng của cô ấy khá tốt.