Nhưng anh không thể nói như vậy.
Có thai trước khi kết hôn, cái danh như vậy đối với Lâm Tử Lạp hay Lâm Tinh Tuyệt cũng đều không tốt đẹp gì.
“Ba không biết chúng con tồn tại, không phải mượn cớ, ba lấy mami thì phải có trách nhiệm với mami, ba dựa vào cái gì để bỏ mami, dựa vào cái gì để ly hôn với mami, nếu ba không thích mami, sao lúc đầu lại lấy mami? Tại sao?” Lâm Tinh Tuyệt tức giận, nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: “Con ghét ba cũng chỉ vì điều đó, từ nhỏ mami đã dạy con, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm, không được nói dối, không được làm hại người khác, nhưng ba thì đã làm những việc gì chứ?”
Có hàng ngàn câu để giải thích, nhưng Tông Triển Bạch không nói bất cứ điều gì.
Nói với cậu bé, lúc đó anh kết hôn với Lâm Tử Lạp chỉ vì giao dịch thôi ư?
Nói với cậu bé, nó và Lâm Huệ Tinh có trước khi kết hôn ư?
Như vậy khác gì một hành động làm tổn thương chứ?
Tông Triển Bạch đắp chăn cho con: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, tối đi ngủ thì nên đắp chăn.”
Lâm Tinh Tuyệt tức giận, cậu bé xoay lưng vào anh, biểu thị sự bất mãn của mình.
Tông Triển Bạch thở dài, đắp chăn lên phần lưng của cậu: “Không muốn lúc mami ra nhìn thấy con bị bệnh thì đắp chăn vào.”
Lâm Tinh Tuyệt vẫn không muốn đắp chăn như trước, nhưng lần này cậu bé không dám đẩy ra, ngoan ngoãn đắp vào.
Tông Triển Bạch động đến điểm yếu của cậu bé.
Cậu bé không muốn làm mẹ lo lắng vì mình.
Nên cậu mới ngoan ngoãn đắp chăn.
Ba ngày sau.
Lúc Lâm Tử Lạp đang thực hành các bước làm sợi Hương Vân, thì bị ông lão gọi dừng lại: “Cô đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?” Lâm Tử Lạp đang làm việc, hình như cô biết điều quan trọng khi làm sợi Hương Vân, lúc này đang lúc cao hứng nên không muốn rời đi.
“Cô đi theo tôi sẽ biết.” Ông già không nói rõ là đi làm gì, cũng không giải thích mà chỉ nói rồi đi ra ngoài cửa ngay.
Lâm Tử Lạp đột nhiên nghĩ ra, ông ấy nói em gái ông ấy sẽ quay lại, cả người cô như lấy lại tinh thần, cô bỏ đồ trong tay xuống, đứng dậy theo ông lão đi ra ngoài.
Đằng sau nhà có một cổng để đi ra, con đường đất gồ ghề khúc khuỷu, thi thoảng có vài cụm cỏ dại vướng vào chân, may mà đoạn đường này cũng không dài, khoảng mười phút là bọn họ có thể lên đường lớn, tuy nói là đường lớn nhưng cũng chỉ là một con đường rộng rãi hơn con đường đất vừa rồi một xíu, không thể nào so sánh được với đường nhựa rộng rãi trên thành phố.
Điều làm Lâm Tử Lạp mê thích chính là, cô đã ở đây mười ngày, căn phòng bằng gỗ tuy rất mộc mạc nhưng khi bọn họ đi đến bên đường thì lại nhìn thấy một con xe bóng loáng màu đen, một đen dài, sang trọng của chiếc xe Rolls-Royce.
Cô quay đầu nhìn ông già: “Đây là xe của thầy ạ?”
Ông lão lắc đầu: “Không phải, của em gái tôi đó, nó đang đợi chúng ta, chúng ta lên xe thôi.”
Lâm Tử Lạp ầm một tiếng trong lòng, nhưng vì để biết rõ chân tướng, cô cúi người vào xe.
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh, nó men theo con đường không mấy rộng rãi, nông thôn miền núi lúc nào cũng có cây cối xanh um tươi tốt, tuy đã sắp vào đông rồi nhưng vẫn còn nhiều cây xanh tốt bốn mùa, tán cây tốt tươi, che lấp cả ánh mặt trời, càng đi vào trong càng cảm thấy lạnh hơn.
Khoảng nửa tiếng sau con xe mới dừng lại.
Đằng trước là một khu nhà tứ hợp viện cực rộng, hơn nữa nó còn rất đặc biệt, rất sang trọng.
Khác hẳn so với căn nhà gỗ.
Lâm Tử Lạp xuống xe, cô đứng trước cổng, ngẩng đầu nói: “Chỗ này là chỗ nào ạ?”
Ông già cũng đứng trước ổng, ông chắp hai tay sau lưng rồi nhìn về phía ngôi nhà: “Nhà của nhà họ Trình.”
“Trình?” Lâm Tử Lạp luôn gọi ông già là thầy, ngay cả họ tên của thầy cô cũng không biết.
“Ừm, tôi tên là Trình Dục Ôn, em gái là Trình Dục Tú.”
Đoàng.
Đầu của Lâm Tử Lạp như bị nổ một cú.