Chắc anh cảm thấy nhạt nhẽo nên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Đây chính là thời điểm tốt để bồi dưỡng tình cảm gia đình, Lâm Tử Lạp gọi anh lại: “Anh giúp em gói đi.”
“Anh không biết.” Anh nói.
Tông Triển Bạch cười: “Em dạy anh.”
Ánh mắt của Tông Triển Bạch nhìn vào chiếc há cảo cô đang cầm trên tay, cau mày, bản thân mình gói xấu như thế kia còn đòi dạy anh?
Lâm Tử Lạp dường như cảm nhận được ánh mắt miệt thị của anh, cố tình nói: “Mẹ gói đẹp lắm, hay là để mẹ dạy anh nhé?”
Trình Dục Tú đứng bên cạnh, trong lòng chợt căng thẳng, vừa mong đợi nhưng lại sợ bị Tông Triển Bạch từ chối.
Phần lớn là mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện, nhỡ đâu anh đồng ý?
Bà cúi thấp đầu, trong lòng khao khát vui mừng.
“Anh không có hứng thú.” Từ chối một cách hời hợt.
Tâm trạng của Trình Dục Tú trong nháy mắt liền rơi xuống vực thẳm, anh vẫn như vậy, vẫn không chấp nhận bà.
Tông Khải Phong không ngẩng đầu, giống như đang nói chuyện với hai đứa nhỏ, lại giống như nói với Tông Triển Bạch: “Hai cháu có thích nội không?”
“Thích ạ.” Hai đứa trẻ cười híp mắt nói.
Tông Khải Phong sờ tóc Lâm Huệ Tinh, hàm ý càng thâm sâu: “Đúng vậy, đợi đến khi mất đi rồi hối hận cũng chẳng kịp nha.”
Cô bé nghe cũng không hiểu gì, câu nói này có nghĩa là gì, chớp đôi mắt to tròn: “Lần trước gặp mặt nội, ông nội ơi bà còn tặng cho cháu và anh trai quà cơ ạ.”
Ánh mắt của Tông Triển Bạch hơi nhếch lên , lần trước gặp mặt là lần nào?
Anh híp mắt lại, quả nhiên, Lâm Tử Lạp và Dục Tú có lén lút qua lại với nhau.
Tông Triển Bạch nhìn con gái một cái, cuối cùng không nói gì, con bé không hiểu chuyện bằng Lâm Tinh Tuyệt, nói thì cũng nói rồi, với sự nhạy bén của Tông Triển Bạch, anh sớm đã phát hiện rồi.
Trình Dục Tú lại có chút hoang mang, lo lắng Tông Triển Bạch sẽ vì chuyện này mà giận dỗi Lâm Tử Lạp, bà cố ý chạm vào tay của Lâm Tử Lạp: “Gói từng này cũng đủ rồi đó, không cần gói nữa đâu, nghỉ ngơi xíu đi, đợi lát nữa ăn cơm.”
Lâm Tử Lạp hiểu dụng ý của Trình Dục Tú, cô nhìn Tông Triển Bạch, nói: “Xong rồi đây ạ.”
Trình Dục Tú than thở, hình như là tại bà nên cả nhà mới không vui.
Cô bé hoàn toàn không phát hiện ‘Họa’ mà mình gây ra, vẫn rất nhiệt tình ăn há cảo: “Cháu còn muốn chấm giấm cơ.”
“Con mèo ham ăn.” Tông Khải Phong quẹt một cái vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, cưng chiều cười, gắp há cảo nhúng vào giấm: “Nào chấm há cảo vào nước giấm cho Tiểu Nhụy.”
Cô bé vui vẻ cười.
Ăn há cảo.
Tông Triển Bạch lặng lẽ đi ra ngoài, một mình trở về phòng.
Trình Dục Tú cầm há cảo của Lâm Tử Lạp đang gói ở trong tay: “Con đi xem nó thế nào đi.”
Lâm Tử Lạp mím môi: “Anh có tâm bệnh.”
Không có thuốc nào có thể chữa khỏi.
Thực ra mà nói, cô có thể hiểu cảm giác của Tông Triển Bạch, nếu là cô, không biết nội tình bên trong, mẹ ruột mới mất chưa được một tháng mã đã có người phụ nữ khác gả cho ba cô, cô cũng sẽ không chấp nhận được.
“Con đi xem xem.” Cô đi rửa tay, cởi tạp dề ra, lên lầu.
Biết bọn họ quay lại, Trình Dục Tú đã dọn dẹp phòng trên tầng để cho họ ở, bà và Tông Khải Phong ở dưới lầu.
Anh đưa tay lên cửa sổ đẩy ra, cửa vừa mở, gió thổi vù vù, Lâm Tử Lạp đóng cửa đi vào, khép cửa sổ lại.
“Không lạnh à?”
“Lòng anh lạnh.” Tông Triển Bạch không nhúc nhích, cái gối bên người anh không giống như lòng anh, lòng anh có thể không lạnh sao?