Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngôn Ngôn, cứ để anh ôm em như vậy một lát đi.” Giọng nói anh rất thấp, nhưng chẳng có ai có thể nhìn thấy sắc mặt của anh, anh vùi mặt vào bụng Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp đứng ở đó không động đậy, đưa tay ra ôm anh vào lòng, không nói một lời nào, cũng không nhìn anh, chỉ im lặng cùng anh, hi vọng bọn họ sẽ sớm qua những ngày tháng đau buồn này, nhưng bất luận như thế nào thì cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh…





Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày này Tông Triển Bạch không hề nói một lời, nhưng sẽ xuất hiện, vẫn ôm con gái cùng cô đi ngủ.





Cũng giống như thường ngày, ngoài việc yên lặng hơn, không muốn nói chuyện ra thì không nhìn ra được sự khác biệt nào.





Ngày này, trời trở giời mưa phùn, là ngày tang lễ của Trình Dục Tú.





Vườn xanh, xung quanh đều là cây cối um tùm, có lẽ vì mang theo cả nước mưa nên gió cũng phá lệ lạnh, trong không khí tràn ngập sự bi thương.





Bởi vì Trình Dục Tú gả cho Tông Khải Phong trên danh nghĩa là kẻ thứ ba, những gia đình giàu có kia cũng không thích giao thiệp với bà, vốn dĩ bà cũng thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt nên cũng không có bạn bè đến tham dự tang lễ, người đến tham dự cũng đều là người nhà họ Tông, nhà họ Trình cũng chỉ có mỗi Trình Dục Ôn.





Ngoài những cái này ra, chỉ có một số người thân thiết của nhà họ Tông. Nói là thân thích nhưng cũng chẳng có dính líu gì với nhau, biết bao đời nhà họ Tông là cây đại thụ lớn, họ tới cũng đều là vì nể mặt, còn có một số ít đối tác trong làm ăn, đa số đều là nhân vật có máu mặt trong xã hội.





Trong đám người đó, không biết có ai nói một câu: “Tông Triển Bạch sao vẫn chưa tới, nói thế nào thì cũng là mẹ, mẹ kế cũng là mẹ, không đến thì nghe vẻ không hợp lý.”





Đúng vậy, Tông Triển Bạch biết hôm nay là ngày chôn cất Trình Dục Tú, vậy mà không tới.





Văn Khuynh mặc quần áo chỉnh tề, Văn Tĩnh đứng ở bên cạnh ông, tiếp lời người vừa nói: “Thằng bé là người nhà họ Văn chúng tôi, có quan hệ gì với người họ Trình kia chứ.”





Lâm Tử Lạp lạnh lùng nhìn Văn Khuynh một cái, không nói lời nào, hôm nay là ngày tang của Trình Dục Tú nên muốn bà ra đi thanh thản.





Cô thay Tông Triển Bạch cầm di ảnh của Trình Dục Tú, Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh mặc đồ tang cùng cô.





Lúc này Lý Tịnh ngược lại có chút thông cảm cho Trình Dục Tú, kéo ống tay áo của Lâm Tử Lạp: “Gọi Cảnh Hạo đến đi, dù đời này bà ta không có công sinh dưỡng nhưng nhìn cũng đủ khiến người ta cay cay sống mũi, bảo nó đến tiễn đoạn đường cuối cùng.”





“Không cần đâu, nếu anh ấy muốn đến thì sẽ tự mình đến.” Giọng Lâm Tử Lạp lạnh lùng, ngay cả tầm mắt cũng không nhìn vào Lý Tịnh.





Những người có mặt ở đây, cũng chỉ là những con người máu lạnh, có ai thực sự vì người phụ nữ này mà đau lòng đây?”





Văn Khuynh trầm mặt kéo Lý Tịnh, nếu không phải bên ngoài có nhiều người thì ông đã quát lên rồi: “Nó không tới là đúng rồi, Văn Nhàn mới là mẹ nó, dựa vào đâu mà nó phải báo hiếu người phụ nữ này?”





Lâm Tinh Tuyệt chớp mắt nhìn ông cậu hoà nhã dễ gần này trở nên thật xấu tính, theo bản năng cậu đứng về phía Lâm Tử Lạp.





Trình Dục Ôn không nhịn được nữa liền đi tới phía này, Lâm Tử Lạp giữ ông lại khẽ nói: “Có ân oán hay không thì giờ cũng không phải lúc nói, để bà ấy ra đi thanh thản một chút.”





Trình Dục Ôn nắm chặt hai tay, trong lòng bực tức, sao Tông Triển Bạch còn chưa tới.





Hôm nay là ngày cuối cùng của Trình Dục Tú, thân làm con trai sao có thể không đến được?!





Trong cơn mưa phùn lất phất, dưới lời cầu nguyện của linh mục, tro cốt của Trình Dục Tú được chôn xuống, không ai nói chuyện khiến bầu không khí trở nên u buồn.





Lâm Tử Lạp không còn rơi nước mắt nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn, còn hai đứa trẻ đứng bên cạnh cô khóc nức nở.





Nhìn Lâm Tử Lạp đặt tấm ảnh đen trắng của bà trước bia mộ, chúng biết rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại bà, bà đã ra đi mãi mãi.





Cô xoa đầu hai đứa trẻ: “Cúi đầu lạy bà đi nào.”





Mọi người trầm mặc cùng cúi đầu trước bia mộ ba lần rồi lần lượt rời đi, trước khi Lâm Tử Lạp đi, Văn Khuynh bước tới: “Cảnh Hạo vẫn chưa tới, cô tới làm cái gì? Thể hiện là mình hiếu thuận sao? Tới giờ cô vẫn chưa rõ thân phận của mình sao?”





Cô nhìn thẳng vào ông với ánh mắt sắc bén: “Tôi làm gì cũng không tới lượt ông chỉ đạo, còn nữa, tôi hi vọng cái chết của mẹ tôi không liên quan gì tới ông.”





Văn Khuynh cau mày, không ngờ cô lại nói với mình bằng giọng điệu như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.





Tính cách của Văn Khuynh cũng rất hung dữ và cố chấp, Lý Tịnh sợ họ sẽ cãi nhau nên đã kéo ông đi.





Lâm Tử Lạp cũng không muốn quấy rầy ông nữa, cô đưa hai đứa trẻ rời đi.





Tang lễ kéo dài tới trưa, tiếng khách xong Lâm Tử Lạp mới nói với Tô Trạm: “Anh đưa hai đứa trẻ về trước giúp tôi.”





“Được, có gì cứ gọi cho tôi.” Tô Trạm bế hai đứa trẻ ra khỏi nghĩa trang.





Lâm Tử Lạp nhìn họ rời đi xong mới quay lại nhìn phần mộ phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK