Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp dựa vào anh đáp: “Được.”





Ngọn đèn thủy tinh treo trên trần nhà nhá nhem ánh sáng, làm nổi bật lên bầu không khí ấm áp yên tĩnh.





Cả hai không nói gì mà chỉ tựa vào nhau, Lâm Tử Lạp lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Ngày anh anh có rảnh không?”





“Hử?” Anh rũ mắt.





Lâm Tử Lạp ngửa đầu lên cọ chóp mũi vào cằm anh, rồi làm nũng với anh: “Em muốn anh đi cùng với em. Em thật tủi thân, nào là gả cho anh, sinh con cho anh, mà chúng ta chưa bao giờ tay trong tay đi dạo phố, chưa đi du lịch cùng nhau lần nào, đi xem phim cũng không có, nghĩ lại thì thấy đời này em quá thiệt thòi.”





Anh nở nụ cười hiếm khi thấy được: “Có anh mà em vẫn thấy chưa đủ sao?”





“Anh không có thời gian thì em đi tìm một anh đẹp trai đi cùng ah…”





Cô còn chưa dứt lời, Tông Triển Bạch đã cắn vài vai cô. Anh cắn rất mạnh, răng gặm vào xương vai cô như để trừng phạt, sau đó cảnh cáo: “Em đi tìm thử xem?”





Lâm Tử Lạp nhíu mày vì đau. Cô không nhìn cũng biết trên vai đã có dấu răng rất sâu. Cô ôm lấy cổ anh: “Anh hận em cỡ nào vậy, muốn cắn chết em à?”





Anh không tách ra mà rầu rĩ nói: “Yên tâm, em sẽ không chết trước anh đâu, có chết thì anh cũng chết trước. Anh sẽ đi trước để tìm đường, sau đó kéo em theo, nếu không xuống địa ngục một mình anh sẽ cô đơn lắm.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô cau mày: “Ác thế á?”





Tông Triển Bạch ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh mềm mại của cô: “Tất nhiên rồi, em là vợ anh, có chết cũng đúng.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cốc cốc…





Lúc này, cửa phòng làm việc được gõ vang.





Là giọng của vú Vu: “Bữa tối đã làm xong rồi.”





Lâm Tử Lạp ngẩng lên nhìn anh: “Em đói.”





Tông Triển Bạch đỡ eo giúp cô đứng dậy: “Đi thôi.”





Cô mỉm cười kéo anh ra khỏi phòng làm việc. Lâm Huệ Tinh đang chơi đùa với Tô Trạm trong phòng khách, chẳng biết Tô Trạm nói gì mà cô bé đang đuổi theo anh ấy khắp phòng.





Thẩm Bồi Xuyên lười biếng khoanh tay ngồi trên ghế sofa nhìn Tô Trạm bị đuổi để giải trí: “Cậu chạy đủ chưa?”





Tô Trạm tranh thủ nhìn anh ấy: “Chạy được bao nhiêu nữa thì chạy bấy nhiêu.”





Lâm Tinh Tuyệt ngồi trên ghế sofa khẽ thở dài và thầm nghĩ, tại sao chú Tô lại nghịch ngợm như trẻ con vậy nhỉ.





Thẩm Bồi Xuyên xoa tóc cậu bé: “Còn nhỏ mà cứ thích thở dài, cháu không sợ bị hói à?”





Lâm Tinh Tuyệt ngước nhìn anh ấy: “Cháu sẽ không thảm hơn chú đâu, đừng lo lắng cho cháu.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Sao, sao anh lại thảm?





“Chú thảm chỗ nào?” Thẩm Bồi Xuyên ngồi thẳng dậy.





“Khi cháu lớn bằng chú thì chắc chắn cháu đã có vợ rồi, dù có thành người hói thì thế nào? Dù sao cũng tốt hơn người không tìm được vợ, đúng không?”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Anh chọc trúng ai thế này, không có người yêu thì chết à?





Lấy cả chuyện này để nói móc anh.





Sao anh lại sống mệt mỏi vậy nhỉ?





“Ba ơi.”





Thấy Tông Triển Bạch ra khỏi phòng làm việc, Lâm Huệ Tinh lập tức lao thẳng vào lòng anh, sau đó bắt đầu mách với ba mình: “Ba ơi, chú Tô bắt nạt con.”





Lâm Tử Lạp bất đắc dĩ lắc đầu nhìn con gái mình. Đứa nhỏ này rất thích làm nũng mách lẻo với Tông Triển Bạch, không biết có phải con gái nhà ai cũng thích bám theo ba hay không. Cô vào phòng bếp giúp vú Vu bưng đồ ăn và chuẩn bị bát đũa.





Tông Triển Bạch dùng một tay ôm lấy con gái, tay kia vén tóc ra sau tai cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao chú ấy lại bắt nạt con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK