Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Lạnh lẽo vô tận


“,”Hắn rõ ràng là đang đùa.





Cũng may hắn không trực tiếp từ chối Lâm Huệ Tinh khiến cho bé đau lòng, về sự trêu đùa này cũng không tính là gì.





Lâm Tử Lạp nghiêng đầu qua chỗ khác, sống mũi tự dưng chua xót: “Cảm ơn.”





Cô quay đầu muốn đi, lại bị Tông Triển Bạch nắm lấy cổ tay, hắn khom người đối diện cùng Lâm Huệ Tinh: “Ba có chuyện muốn nói với mẹ, con ra ngoài trước có được không?”





Lâm Huệ Tinh cũng biết điều, dùng sức gật đầu, tự mình dựa vào bàn trượt xuống, Lâm Tử Lạp sợ bé ngã, đưa tay ra đón lấy bé, bé còn không cho: “Con không sao, không cần đỡ, mẹ và ba nói chuyện đi.”





Nói xong bước đôi chân ngắn đi ra ngoài.





Lâm Tử Lạp nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái, bất an trong lòng lại càng sâu, nếu như biết người bé tự nhận là ba ba, không phải là ba, thì bé sẽ thế nào?





Lâm Tử Lạp không dám nghĩ tiếp.





Sao bé lại biết gọi Tông Triển Bạch là ba đây?





Thật là quá vô lý rồi!





Tinh thần Lâm Tử Lạp đang mơ màng, Tông Triển Bạch dùng sức nơi tay, cơ thể cô bỗng nhiên ngã về phía trước, nhào vào trong lòng Tông Triển Bạch, Tông Triển Bạch siết chặt eo của cô, cánh tay dùng sức ôm chặt, toàn bộ cơ thể của cô đều dán lên người hắn.





Lâm Tử Lạp sở hãi: “Đây là nhà anh, bên ngoài có người.”





Tông Triển Bạch không để ý tới lời của cô, mà vươn một tay khác ra đóng cửa phòng toilet lại.





Trái tim của Lâm Tâm Ngôn theo cánh cửa đang đóng lại thoáng cái rơi lộp bộp.





“Anh, anh, anh muốn làm gì?”





Tông Triển Bạch cũng không trả lời cô, chỉ cúi xuống nhìn cô.





Lâm Tử Lạp né tránh cái nhìn trực tiếp của hắn: “Cơm nước đều nấu xong rồi, nên ăn cơm thôi.”





Tông Triển Bạch nắm lấy cằm của cô, để cô đối diện với mình, con ngươi của hắn đen kịt, cuồn cuộn sóng to gió lớn.





Trong lòng Lâm Tử Lạp căng thẳng, cẩn thận hỏi: “Anh không vui sao?”





Tông Triển Bạch im lặng không nói.





Lâm Tử Lạp càng thêm bất an: “Không phải là bởi vì Tiểu Nhụy chứ? Con bé từ nhỏ đã không có ba, có thể là nhận nhầm anh, anh cũng đừng để ý, sau này tôi…”





“Đêm hôm đó, cô thật sự giữ được trinh tiết?”





Đột nhiên nói những lời này, cô không hiểu được.





Cô lẳng lặng nhìn hắn vài giây.





“Ý anh là…” Đầu óc của cô căng lên, hình như đã hiểu rõ hắn muốn nói cái gì.





Lúc đó cô đã hôn mê, khi tỉnh lại, quần áo trên người cô đều bị cởi ra, cúc quần phía dưới cũng bị mở.





Cô chỉ có thể chắc chắn là bản thân không bị làm nhục, còn về phần lúc cô hôn mê, Hà Thụy Trạch làm gì cô, cô cũng không biết.





Cô đối diện ánh mắt của Tông Triển Bạch không hề né tránh, thản nhiên nói: “Tôi không biết hắn đã làm gì tôi, tôi chỉ có thể khẳng định, hắn không hề đụng vào tôi.”





Chính xác mà nói, không phải không đụng, mà là lúc Hà Thụy Trạch muốn đụng đến cô, thì cô tỉnh lại.





Nếu như cô tỉnh lại muộn mấy phút, cô không biết hậu quả sẽ là gì.





Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cố che giấu nước mắt: “Xin lỗi.”





Tông Triển Bạch nghĩ đến video ghi lại cô bị lột đồ kia, máu liền dồn hết lên đầu hắn.





“Xin lỗi cái gì?”





“Tôi không biết.”





Cô thật sự không biết, đầu óc rối hết cả lên.





Cô thật sự không biết tại sao mình lại nói câu đó, tại sao lại muốn nói xin lỗi với hắn.





Cô duỗi tay đẩy hắn ra, Tông Triển Bạch không những không di chuyển, ngược lại còn giữ chặt đầu cô, hôn xuống môi cô.





Ngậm chặt cánh môi của cô ở trong miệng cho thỏa, đại não của Lâm Tử Lạp bỗng nhiên nổ tung, trời rung đất chuyển, cô dùng sức đẩy Tông Triển Bạch: “Vì sao anh đột nhiên hỏi tôi chuyện này.”





Có phải hắn đã biết chi tiết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì?





Ngay cả cô cũng không biết chi tiết?





Tông Triển Bạch không trả lời cô, mà một lần nữa giữ chặt đầu cô lại, lần thứ hai hôn môi của cô, Lâm Tử Lạp muốn hỏi đến cùng, hai tay cố gắng đẩy thân thể rắn chắc của hắn: “Đừng… anh nói cho tôi biết… đừng… anh, có phải là anh đã biết chuyện gì?”





Sự phản kháng của cô khiến hắn hôn cô càng thêm mạnh bạo. Hắn hôn chặt môi cô, không để lại một chút khe hở nào, cướp đi toàn bộ không khí của cô, khiến cho cô không thể nói, chỉ có thể chủ động lấy không khí ở trong khoang miệng của hắn.





Trong không gian nhỏ hẹp, nóng bỏng khắp nơi.





Bước chân của hắn ép tới gần, Lâm Tử Lạp buộc phải lùi về phía sau, ầm một tiếng, phía sau lưng của cô dựa vào cửa nhà vệ sinh, phát ra tiếng vang.





Trong phòng khách Trang Kha Nguyệt và vú Vu đang chơi với Lâm Huệ Tinh đều nhìn về phía cửa nhà vệ sinh.





Đều là người từng trải, dường như bên trong lại xảy ra chuyện gì.





Vú Vu cười: “Người trẻ tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK