“Bạch Dận Ninh, là mắt tôi bị mù hay là anh quên mất tình nghĩa trước đây của chúng ta?”
Bạch Dận Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, thế nhưng, lại không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta.
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn tiếp tục khuyên nhủ cô ta cũng sẽ không nghe.
Ai cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
Ken két, cửa thư phòng bị đẩy ra, Cao Nguyên mang theo hai người đàn ông tiến vào, nhìn thấy Diêu Thanh Thanh đang túm lấy Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên để cho người tới kéo Diêu Thanh Thanh.
“Các người không được qua đây, không được qua đây…” Diêu Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi, cô ta quỳ xuống dưới chân Bạch Dận Ninh, túm lấy ống quần của hắn: “Dận Ninh, tôi đều là vì muốn tốt cho anh, anh lại muốn đem tôi ném ra ngoài sao?”
Bạch Dận Ninh nhìn cô ta, hắn tận tình khuyên nhủ, chưa từng có được sự thay đổi của cô ta, mặt khác còn chỉ trích hắn.
Hắn nhịn xuống tức giận: “Đây là cơ hội cuối cùng cho cô, cô thành thật xin lỗi cô ấy, tôi đảm bảo cô sẽ không bị thương tổn…”
“Nằm mơ, muốn tôi xin lỗi cô ta ư, nằm mơ đi!” Diêu Thanh Thanh điên cuồng gào lên.
“Cao Nguyên, đưa cô ta đi đi.” Không chút do dự, lần này Bạch Dận Ninh đã hạ quyết tâm, là hắn quá ngây thơ, cố gắng giúp cô ta tỉnh ngộ.
Cô ta đã phát điên rồi, không ai có thể giúp cô ta tỉnh ngộ.
“Không muốn, tôi không muốn…” Diêu Thanh Thanh giãy dụa muốn chạy đi, thế nhưng căn phòng chỉ lớn như vậy, hai người đàn ông cao lớn, bắt cô ta rất đơn giản, muốn chạy đi là điều chỉ có trong tưởng tượng.
“Dận Ninh, Dận Ninh anh không thể đối xử vô tình với tôi như vậy…” Diêu Thanh Thanh cũng rất sợ, thế nhưng cũng không muốn tin và chấp nhận, Bạch Dận Ninh vì Lâm Tử Lạp mà hy sinh cô ta.
Cô ta hoàn toàn không biết mình đã sai, hoặc là sai ở đâu.
Cô ta nghĩ cô ta là vì muốn tốt cho Bạch Dận Ninh.
Thế nhưng Bạch Dận Ninh lại bị che mắt, chỉ muốn Lâm Tử Lạp.
Cô ta vô cùng đau đớn.
“Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận…”
Sắc mặt Bạch Dận Ninh tái xanh, Cao Nguyên cũng nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu cho hai người đàn ông túm lấy cô ta: “Không nghe thấy quá ồn ào sao?”
Người đàn ông hiểu ý, bịt miệng Diêu Thanh Thanh lại, không để ý đến cô ta đang giãy dụa, cứ thế kéo ra bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của Diêu Thanh Thanh đã biến mất khỏi thư phòng, Cao Nguyên vẫn đứng ở cửa, hỏi lại một lần nữa: “Đưa qua sao?”
Hắn sợ Bạch Dận Ninh nhất thời xúc động.
Bạch Dận Ninh bực bội kéo cổ áo, muốn cởi hết cúc áo ra, cũng không biết phải làm sao, chính là không nghĩ được, hắn mất hết kiên nhẫn, xả ra một câu: “Lời của tôi cậu nghe không hiểu à?”
Cao Nguyên không dám lên tiếng nữa, cúi đầu rời khỏi thư phòng.
Khách sạn.
Lâm Tử Lạp cảm thấy nóng, nóng quá, cả người dường như đều là mồ hôi, cô giãy dụa đạp rơi chăn mền trên người, Tông Triển Bạch bị Lâm Huệ Tinh quấn lấy, ở trong một phòng khác đang chơi đùa cùng bé một lúc mới có thể quay trở lại phòng này.
Nhưng mà vừa mở cửa, đã nhìn thấy chăn mền trên người Lâm Tử Lạp, khó khăn lắm mới có thể đắp lên che lại, vẫn lộ ra từng mảng từng mảng da thịt. Tông Triển Bạch suýt chút nữa thì không đứng vững, ngã ở cửa, hắn cất bước đi tới, đóng cửa lại, đồng thời khóa trái.
Hắn đi tới bên giường, vừa định đắp lên cho cô, kết quả cô xoay người một cái, đem chăn toàn bộ quấn đi, cả người hầu như lộ ra bên ngoài. Tông Triển Bạch cứng đờ người, hắn nhìn thân hình đẹp trên giường, hai tròng mắt đỏ ngầu, yết hầu của hắn di chuyển liên tục, miệng lưỡi khô khốc, không làm sao xoa dịu được, chỉ có người phụ nữ trên giường có thể giúp hắn.
“Ưm…”
Lâm Tử Lạp vừa lật cả người, cô cảm thấy quá nóng, khó chịu sắp chết rồi.
“Lâm Tử Lạp?” Tông Triển Bạch dựa vào bên người, hai tay chống đỡ bên người cô, nhìn mặt cô, nhẹ giọng gọi cô.
Hình như có người gọi cô, thế nhưng lại không muốn mở mắt, cô cựa mình rồi ngủ tiếp.