“Cô không cần có áp lực trong lòng, tôi sẽ không miễn cưỡng cô điều gì, càng không cần cô chịu trách nhiệm gì với tôi, chúng ta đều là người trưởng thành, đều biết mình đang làm gì.” Anh ta nhìn Tông Ngôn Hi: “Nếu như tôi ở đây sẽ mang đến rắc rối cho cô, cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ không để cô phải khó xử.”
“Mời đi bên này.”
Lúc này một cô gái tiến vào, mặc một chiếc Chanel trong bộ sưu tập mới nhất, khi đi qua bàn bọn họ còn vương lại mùi nước hoa trên người.
Cô gái nhanh chóng ngồi vào chiếc bàn trống bên cạnh bọn họ.
“Tôi chưa gọi đồ, chờ người đến rồi cùng gọi.” Cô gái đặt chiếc túi LV lên đùi, vén mái tóc xoăn, nói.
Người phục vụ nói “vâng”, sau đó rời đi.
Sự xuất hiện của cô gái không ảnh hưởng gì đến họ.
Song Eun Mutisha là kiểu người mà ‘tôi thích em, nhưng sẽ không làm phiền đến em’, thực ra lại khiến Tông Ngôn Hi sinh ra một chút thiện cảm, cô cố ý nói: “Được, nếu như tôi chuẩn bị tái hợp với anh ấy, anh ở đây chắc chắn không thích hợp, tôi nhất định sẽ nói cho anh biết, để anh quay về.”
Rõ ràng điều này ngoài dự kiến của Song Eun Mutisha, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ mất mát rồi biến mất, nhưng không qua được mắt Tông Ngôn Hi, cô cười nói: “Tôi đùa thôi.”
Song Eun Mutisha cúi đầu, anh ta cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Cà phê được đưa lên, Tống Ngôn Hi hỏi anh ta: “Có muốn cho thêm sữa không?”
“Tôi thích uống nguyên vị hơn, cảm nhận được mùi vị đắng chát của nó.” Song Eun Mutisha cầm thìa khuấy tách cà phê của mình, hỏi: “Cô thích uống cà phê cho thêm sữa sao?”
Tông Ngôn Hi không hề động đến tách cà phê trước mặt mà ngược lại nhìn anh ta: “Thật lâu trước đây, tôi từng thích cho thêm sữa vào uống, tôi có thể cảm thấy vị đắng chát của nó rất khó uống. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã có thói quen không cho thêm sữa vào cà phê nữa.”
Có lẽ là vào khoảng một năm đó nhỉ, lúc cô tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong một năm tu dưỡng ở nước ngoài đó, thói quen của cô đã thay đổi rất nhiều.
Cô cầm tách cà phê lên uống một ngụm, đánh giá nói: “Loại cà phê này không thêm sữa thì mùi vị của nó càng êm.”
“Tôi không thích uống đồ có mùi quá nồng.” Song Eun Mutisha là một người cực kỳ ôn hòa, cũng là một người vô cùng khoan dung. Tình yêu và hôn nhân mà anh ta hướng đến có lẽ không phải loại tình cảm cực kỳ oanh liệt, chỉ cần đơn giản, nhẹ nhàng là được.
Tông Ngôn Hi nhẹ nhàng cong môi: “Anh không thích hương vị đậm đà hơn sao?”
“Ừm.”
“Ngày mai, tôi mời anh ăn cơm.” Cô cầm tách cà phê lên nhấp một ngum nhỏ, lúc buông cà phê xuống khóe miệng khẽ xẹt qua nụ cười yếu ớt lại giảo hoạt.
Lần này Song Eun Mutisha không bị lừa dễ như vậy: “Tôi cảm thấy cô không có ý tốt nào.”
“Tôi… Có sao?” Cô hỏi, khóe miệng không nhịn được mà cười lên, trong lòng nghĩ rằng ‘Lần này anh ta thông minh hơn rồi?’
“Ừ, cô có.” Song Eun Mutisha không phải một người ngu ngốc, biết rõ là khi cô mời khách thì mình nhất định khó có thể chịu được hoặc là có mấy món ăn kỳ lạ. Anh nói tiếp: “Tôi vẫn còn nhớ rõ là cô mời khách nhưng lại cho tôi leo cây.”
“Có vẻ như gần đây anh học được không ít từ nhỉ, dùng cả từ leo cây luôn rồi.” Tông Ngôn Hi kinh ngạc với tốc độ tiến bộ ngôn ngữ của Song Eun Mutisha.
Song Eun Mutisha cũng không phủ nhận: “Tôi thật sự học rất nhiều sách.”
Giang Mạt Hàn đi vào quán cà phê, người phụ nữ cạnh bàn nhìn thấy thì lập tức đứng lên: “Tổng Giám đốc Giang.”
Giang Mạt Hàn nhìn qua, đầu lông mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì đó. Cùng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cầm lên nghe, quả nhiên là Nam Thành gọi tới.
“Tổng Giám đốc Giang, người đó là cô chủ của Tập đoàn Hoa Đại, tốt nghiệp trường danh giá, hơn nữa đã ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi…”
“Cho nên anh lừa tôi?” Nam Thành còn chưa nói xong đã bị câu nói lạnh lùng của Giang Mạt Hàn làm cho sởn gai ốc.
Sau khi tan ca, Nam Thành nói với anh là có chuyện cần bàn, hẹn gặp anh ở quán cà phê này. Anh đến chỗ này đúng giờ, tưởng Nam Thành muốn nói thẳng với anh chuyện quan trọng gì, ai ngờ Nam Thành lại sắp xếp gặp mặt cho anh?
Chuyện này làm anh cực kỳ không vui.
“Tổng Giám đốc Giang, tôi chỉ muốn tốt cho ngài thôi, ngài đã trưởng thành rồi, cần phải có đối tượng kết hôn chứ. Ngài không thể nào cả đời này chỉ… sống một mình được.”
“Chuyện của tôi, anh để ý đến vậy sao? Nếu anh thích như thế thì tự anh đi xem mắt là được rồi.” Nói xong, Giang Mạt Hàn lập tức xoay người muốn rời đi. Nhưng lúc xoay người lại nhìn thấy Tông Ngôn Hi đang nhìn về phía anh.