Lâm Tử Lạp thở dài, nói: “Em ở trường mẫu giáo.”
Tông Triển Bạch khẽ cau mày, cúi đầu nhìn đồng hồ, không phải bây giờ là thời gian bọn trẻ nghỉ học sao, cô đến trường mẫu giáo làm gì chứ?
Anh chuyển hướng ở giao lộ, lái xe theo hướng đến trường mẫu giáo.
Đoạn đường này không dài, cho nên không lâu sau đó Tông Triển Bạch đã đến nơi, lúc này Lâm Tử Lạp đã mang hai đứa trẻ ra ngoài.
Không biết Lâm Tinh Tuyệt nói vào tai Lâm Huệ Tinh cái gì, mà cô bé liền xin lỗi cô bạn đó, Lâm Tinh Tuyệt cũng tỏ ra bản thân không truy cứu việc bị hôn nữa.
Tông Triển Bạch bước đến, đầu tiên là bế con gái lên, tuy là bị anh trai thuyết phục xin lỗi người khác, nhưng trong lòng vẫn có chút ấm ức, cảm thấy mình không sai.
Ấm ức tủi thân ôm lấy cổ Tông Triển Bạch, vùi mặt vào lòng anh, thấy rất rõ cảm xúc buồn bã của con gái, Tông Triển Bạch nhìn Lâm Tử Lạp, lại nhìn con trai một cái: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nếu như Lâm Tử Lạp không đến trường mẫu giáo lúc này, thì con gái cũng sẽ không ấm ức như vậy.
“Không có gì.” Chuyện đã qua rồi, Lâm Tử Lạp cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nhưng Lâm Tinh Tuyệt trong lòng sớm đã có dự tính, việc này không cần Tông Triển Bạch phải làm, cậu bé tự mình có thể giải quyết được.
Chỉ có Lâm Huệ Tinh muốn đem chuyện này kể cho Tông Triển Bạch nghe, cô bé muốn được xác nhận là bản thân mình không sai.
“Ba, ba nói con có sai không? Anh trai là anh của con, sao cậu ấy có thể hôn chứ? Cũng không phải anh của cậu ấy, con chỉ đẩy nhẹ cậu ấy một cái mà thôi, là cậu ấy ngốc, đứng không vững, mới ngã xuống, còn bắt con phải xin lỗi.”
Lâm Huệ Tinh vừa nói mắt vừa đỏ ửng lên, trong lòng ấm ức.
Tông Triển Bạch hôn lên má con gái: “Chúng ta không sai, chúng ta không phải xin lỗi.”
Anh bế con gái chuẩn bị đi vào bên trong, thì Lâm Tử Lạp ngăn lại, việc đã giải quyết xong rồi, không cần phải gây thêm rắc rối nữa, không phải cô sợ người phụ nữ đó, chỉ là không muốn liên quan vướng víu đến người như vậy: “Con bé đẩy người, chính là không đúng, không sai làm sao được.”
“Con bé không phải cố ý.” Tông Triển Bạch nhìn con gái tủi thân, trong lòng rất khó chịu, bảo bối bản thân nâng niu trên tay, sao có thể, đến trường mẫu giáo để cho người ta bắt nạt được?
Anh từng nói, không ủy thế nạt người, nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt.
“Ba yên tâm, con đã quyết định rồi.” Lâm Tinh Tuyệt tự tin nói.
Lâm Tử Lạp có một chút ngạc nhiên nhìn con trai: “Con quyết định cái gì?”
Lâm Tinh Tuyệt cười thần bí: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết thôi, bây giờ chúng ta phải về nhà rồi.” Lâm Tinh Tuyệt leo lên xe ngồi.
Lâm Tử Lạp nhìn con trai, nhất thời không biết nên khóc hay cười, không biết là chuyện tốt hay xấu, cô đón lấy con gái từ trong lòng Tông Triển Bạch: “Qua mami bế, chúng ta về nhà.”
“Không muốn, con muốn ba bế cơ.” Lâm Huệ Tinh ôm chặt lấy cổ Tông Triển Bạch, sợ sẽ bị Lâm Tử Lạp bế đi.
Tông Triển Bạch lấy chìa khóa xe đưa cho cô: “Em lái xe đi.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy chìa khóa xe, ngồi vào ghế lái, Tông Triển Bạch bế con gái ngồi vào ghế phụ, Lâm Tinh Tuyệt ngồi phía sau, lấy chiếc Appleflat từ trong cặp sách ra, đem đoạn video bản thân vừa nãy dùng đồng hồ đeo tay quay lại, phát tán lên các trang mạng và phương tiện giải trí lớn.
Loại video kiểu này rất dễ được quan tâm, dường như cậu không cần phải đi tuyên truyền về nó, từ từ lan truyền ra, đoạn đường từ trường mẫu giáo về đến nhà, bình luận cũng đã có đến hơn trăm cái, bàn luận về điều gì cũng có.
Cậu bé lướt từng trang một, theo dõi tình hình bình luận ở các trang khác nhau.
Xe dừng trước cổng, Tông Triển Bạch bế con gái xuống xe: “Em ở trong xe đợi anh.”
Lâm Tử Lạp muốn hỏi anh có chuyện gì sao, nhưng nghĩ kỹ lại thì, nếu như không có chuyện gì, anh sẽ không đến tận trường mẫu giáo tìm cô, cô bình thản ừm một tiếng.
Lâm Tinh Tuyệt vào nhà, liền trở về phòng ngủ, Tông Triển Bạch liếc nhìn cánh cửa đóng kín, khóe môi bất giác khẽ cong lên, lúc nãy trong xe, anh đã phát hiện ra thằng nhóc này đang làm cái gì.
Sự thông minh và sắc sảo của Lâm Tinh Tuyệt khiến anh rất hài lòng và cũng rất ngạc nhiên.
Đây là, đứa con trai mà Lâm Tử Lạp đã sinh cho anh.
“Hôm nay có chuyện gì mà lại về sớm như vậy?” Trình Dục Tú từ phòng sách bước ra, thấy hai đứa trẻ trở về liền bước tới.
Khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Tông Triển Bạch từ từ thu lại, biến thành một vẻ lạnh lùng.