Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Triển Bạch cúi đầu hôn lên mái tóc con, anh cũng muốn, anh hôn xuống trán cô bé: “Tiểu Nhuỵ phải ngoan nghe lời, chuyện gặp ba hôm nay đừng nói với mẹ, biết chưa?”





Tông Ngôn Hi chớp mắt, miệng rất ngọt: “Con có thể đồng ý với ba không nói với mẹ, nhưng ba cũng phải hứa thường xuyên tới thăm con, còn phải mua kem cho con nữa.”





“Được.” Tông Triển Bạch cưng chiều trả lời.





Ước chừng nửa tiếng sau thì Thiệu Vân quay lại, ông cười nói: “Ngôn Ngôn không cho tôi đưa hai đứa trẻ ra ngoài quá lâu, hay là cậu về cùng chúng tôi đi?!”





Tông Triển Bạch còn chưa lên tiếng thì Tông Ngôn Thần đã kéo Thiệu Vân: “Chúng ta đi thôi, ba không đi đâu.”





Thiệu Vân thức thời không hỏi quá nhiều, nếu hai người bình thường thì Lâm Tử Lạp sẽ không đưa hai con tới đây, nếu như họ đang êm đềm thì Tông Triển Bạch sẽ không thể không biết nơi Lâm Tử Lạp ở, mà chỉ ngồi ở ven đường không đi vào.





Ông đưa tay dắt tay Tông Ngôn Hi: “Chúng ta nên về thôi, nếu không lát nữa mẹ cháu sẽ lo lắng.”





Tông Ngôn Hi níu lấy cổ áo anh không buông, tủi thân nói: “Con không muốn xa ba, con muốn ở bên ba thêm chút nữa.”





Hai tay Tông Triển Bạch ôm lấy mặt con gái: “Ngoan, về trước đi, ba sẽ thường xuyên tới thăm con.”





Mặc dù cô gái nhỏ không nỡ nhưng vẫn buông tay, bỗng nhiên cô bé nhào tới, ôm lấy anh hôn một cái: “Vậy con chờ ba.”





Nhìn con gái, trái tim Tông Triển Bạch như muốn tan chảy.





Thiệu Vân nắm lấy tay cô bé, sau đó chào Tông Triển Bạch: “Vậy chúng tôi đi đây.”





“Tôi không muốn nói chuyện chúng ta gặp nhau hôm nay cho Lâm Tử Lạp.” Tông Triển Bạch nhìn Thiệu Vân.





Thiệu Vân hiểu: “Đừng lo lắng.”





Thiệu Vân không nói thêm gì nữa, cũng không nói lời khuyên nhủ, bọn họ đều là người lớn, làm như vậy chắc chắn là có nỗi khổ riêng.





Thiệu Vân đi rồi, Tông Triển Bạch cũng không đi ngay, anh ở lại đây nghỉ ngơi một lát, chờ tin của Tông Ngôn Thần.





Trong lúc đó nhân viên phục vụ đã tới rót nước cho anh, khoảng thời gian còn lại anh dựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi.





Mặc dù anh tới vội vàng có hơi chật vật nhưng dáng vẻ quần áo không chỉnh tề cũng toát lên mị lực của đàn ông nam tính mạnh mẽ.”





Mười giờ hơn, Tông Triển Bạch rời khỏi quán cà phê. Đã gần tới giờ quán đóng cửa, anh cũng không tiện ở lại lâu.





Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm có lẽ đều chưa từng nhìn thấy một Tông Triển Bạch đáng thương như vậy. Để gặp được Lâm Tử Lạp, mà làm bản thân giống như một ăn mày, không cần cả thân phận.





Anh trở về khu chung cư chuẩn bị đợi tin của con trai nhưng lại nhìn thấy Thiệu Vân đi ra từ bên trong.





Thiệu Vân và Lâm Tử Lạp có nói chuyện triển lãm vì vậy nên muộn như vậy mới về. Ông đi tới, không nói gì mà đưa cho Tông Triển Bạch thẻ vào cửa khu chung cư: “Không có cái này, cậu không vào được.”





Tông Triển Bạch không ngại ngần mà đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”





Thiệu Vân nghĩ một lát: “Hay là tới chỗ tôi tắm qua?”





“Không cần, ngày mai tôi còn phải quay về.” Quan Kình gọi cho anh nói Thẩm Bồi Xuyên xảy ra chuyện rồi, lúc đó anh không nghe rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng Tông Ngôn Hi liền tắt máy, Quan Kình tưởng anh nghe thấy rồi nên mới không gọi lại.





Nếu như chuyện nhỏ, chắc chắn Quan Kình sẽ không nói với anh vì vậy sau khi anh gặp Lâm Tử Lạp liền phải quay về.





Thiệu Vân mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Có gì cần tôi giúp có thể tìm tôi, tôi rất quen thuộc với thành phố C.”





“Ông là gì của Trang Tử Ý?” Tông Triển Bạch cầm tấm danh thiếp hỏi.





Thiệu Vân ngẩn người một lúc, rất lâu rồi không có người nhắc tới Trang Tử Ý trước mặt ông. Nụ cười trên môi ông nhạt dần: “Hồi còn trẻ nổi loạn, thích gây chuyện, sút nữa bị người ta cắt mất tay, là anh ấy đã cứu tôi, sau này tôi luôn đi theo anh ấy, sau đó, anh…tôi liền thay anh ấy canh chừng JK.”





Nói xong ông liền nhìn Tông Triển Bạch: “Cậu là người Văn Nhàn sắp xếp bên cạnh Ngôn Ngôn.”





Ông dùng câu trần thuật, không phải câu hỏi.





Lúc Văn Nhàn không cho ông đi tìm Lâm Tử Lạp, nói đã sắp xếp tốt cho cô rồi, mặc dù Văn Nhàn không nói thẳng nhưng hai đứa con của Lâm Tử Lạp đều mang họ Tông, ông liền biết mọi chuyện là như thế nào.





Lúc ấy, nhà chồng Văn Nhàn cũng họ Tông.





Là người từng trải, đương nhiên hiểu được nội tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK