Khi còn bé hắn cũng như vậy, là người hỉ nộ không hiện trên mặt, luôn luôn cười, ngay cả viện trưởng cũng thích hắn.
Có ai thích một đứa trẻ mặt nhăn nhó không biết vui cười đâu?
Đây cũng là nguyên nhân hắn được Bạch Hồng Phi chọn lúc trước.
“Cao Nguyên, tôi không muốn nhìn thấy người này từ nay về sau nữa.” Bạch Dận Ninh nặng nề mở miệng.
“Đã hiểu.” Cao Nguyên đè ép hai cánh tay cô ta, chuẩn bị lôi người đi.
Cô nhân viên luống cuống: “Diêu Thanh Thanh, chị đừng quên, lúc chị bị cha mẹ đánh, nhốt ở ngoài cửa không cho cơm ăn, là ai đã đón chị, cho chị ăn no, là mẹ tôi…”
“Cô đủ rồi!” Diêu Thanh Thanh nghiêm nghị ngắt lời: “Ân tình này tôi đã trả từ lâu!”
Sau khi cô lớn, có thể tự nuôi sống bản thân mình, không ít lần tiếp tế cho họ, hơn nữa còn cho cô ta công ăn việc làm, còn cô ta thì làm gì đây?
Khiến cô mất hết thể diện trước mặt Bạch Dận Ninh.
Bạch Dận Ninh khoát tay áo, không muốn gặp lại cô gái này nữa. Cao Nguyên nói hai câu đã hiểu, bèn không để ý cô nhân viên gào khóc thế nào cũng lôi cô ta ra khỏi cửa hàng.
Thanh âm của cô ta rất nhanh đã bị ngăn cách, bầu không khí yên lặng trở lại.
“Thật xin lỗi, em không biết việc này là do nó, còn gọi anh tới…”
“Nơi này em định làm thế nào?” Bạch Dận Ninh ngắt lời cô, việc đã đến nước này, xin lỗi cũng vô dụng, ngược lại còn tổn thương tình cảm của bọn họ.
Dù sao thì cũng quen biết nhau từ bé, đã nhìn thấy nhau lúc nghèo túng nhất, lại cùng sinh sống với nhau mấy năm trong một cô nhi viện, tình cảm ít nhiều cũng có.
“Đã làm phiền anh rồi, chẳng qua là em dễ tin người quá mới thành như vậy.” Diêu Thanh Thanh thở dài: “Anh đã giúp em rất nhiều. Lúc trước nếu không phải anh đồng ý cho em cửa tiệm mặt tiền này thì tổng công ty sẽ không để cho em mở cửa hàng ở đây đâu. Nếu tổng công ty bên kia mà biết tiệm này bị em biến trở thành như vậy, chỉ sợ còn bắt em phải bồi thường. Em nghĩ, vẫn là lấy lý do doanh thu bên này không tăng để đóng cửa hàng lại thôi.”
“Em nghĩ rõ ràng rồi chứ?” Bạch Dận Ninh nhàn nhạt hỏi.
Diêu Thanh Thanh gật đầu: “Nghĩ rõ.”
“Nếu em đã nghĩ rõ ràng rồi, anh không khuyên gì em nữa, nơi này…”
“Em có thể dọn dẹp.” Diêu Thanh Thanh cũng không muốn làm phiền hắn nhiều.
“Ừm.” Bạch Dận Ninh cũng không nhiều lời, dù sao mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng có tư tưởng và suy nghĩ của mình.
“Em đưa anh ra ngoài.” Diêu Thanh Thanh chủ động đề nghị.
Bạch Dận Ninh cũng không từ chối, cửa tiệm có bậc thanh nhỏ, phải có người hỗ trợ mới được.
“Chân không trị được sao?” Diêu Thanh Thanh cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt cất giấu tình cảm không thể diễn tả thành lời. Hắn ngồi xe lăn, chỉ sợ cô còn buồn hơn cả Bạch Dận Ninh.
Lúc hắn được nhận nuôi, hai chân còn khỏe mạnh, bây giờ phải ngồi xe lăn, khẳng định là chuyện sau đó tạo thành.
Bạch Dận Ninh híp mắt lại, nghĩ tới chuyện trước kia…
Trước kia hắn có thể đi được, chỉ bởi một chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy hắn đi cùng Bạch Hồng Phi đến thị sát nhà máy, xuất hiện hỏa hoạn dẫn đến cháy nổ, vì cứu Bạch Hồng Phi, hắn bị nổ thương đến chân, lúc này mới phải ngồi xe lăn.
“Rất khó.” Khuôn mặt Bạch Dận Ninh không biến hóa gì, nhưng trong lòng đâu phải không gợn sóng. Dù sao chẳng ai muốn trở thành người tàn tật, thậm chí còn không thể tự lo liệu cho mình.
“Anh quen người vừa nãy…”
“Thanh Thanh, anh không thích người khác hỏi đến chuyện riêng của anh.”
Bạch Dận Ninh ngắt lời cô.
Hắn biết Diêu Thanh Thanh muốn hỏi chuyện liên quan đến Lâm Tử Lạp.