Nếu không bà ấy sẽ không dỗ Lâm Tinh Tuyệt bằng cách đó.
“Vậy thì khi nào mami về nhà? Con nhớ mami.” Lâm Tinh Tuyệt vùi mình trên giường. Cậu không biết có chuyện gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất muốn nhìn thấy mami.
Lâm Tử Lạp cầm điện thoại, giọng cô bất giác trở nên khàn khàn: “Tiểu Hi ngoan, mami sẽ nhanh chóng về nhà gặp con thôi.”
Mami yên tâm đi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà đợi mami trở về, nhưng, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói cho con biết, đừng để con phải lo lắng.”
Nghe những lời nói hiểu chuyện đó của con trai, Lâm Tử Lạp chợt thấy sống mũi cay cay, không biết có phải là do cơ thể yếu ớt hay không, mà đến tâm thức cũng không vững vàng như vậy.
Cô rất sợ, sợ con trai biết tình trạng của mình, sợ chuyện này sẽ không có cách nào giải quyết được.
Cô nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén, để giọng nói mình trở lại bình thường: “Tiểu Hi, mami còn có việc, mami cúp máy trước nhé.”
“Vâng…..”
Phía đầu dây Lâm Tinh Tuyệt không biết còn điều gì vẫn chưa nói xong, nhưng Lâm Tử Lạp đã cúp máy rồi.
Vú Vu đưa đồ ăn tới: “Đói rồi chứ?”
Lâm Tử Lạp không có chút tâm trạng ăn uống nào, thay vào đó trái tim cô như đang bị một hòn đá đè lên, trong lòng thấy vô cùng đau đớn.
Cô nhìn vú Vu: “Tôi không đói…..”
“Không ăn làm sao được? Hơn nữa bây giờ sức khỏe cô lại kém như vậy.” Lâm Tử Lạp vẫn chưa kịp nói xong thì vú Vu đã ngắt lời cô, bà ấy bê bát, ngồi xuống cạnh giường nghiêm túc nhìn Lâm Tử Lạp: “Cậu chủ lúc đi đã dặn dò, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô, đây là đồ ăn mà cậu chủ sai người đem đến, rất tốt cho sức khỏe của cô, bây giờ không chỉ có mình cô, cô không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng chứ?”
Vú Vu không biết tình hình sức khỏe hiện tại của Lâm Tử Lạp, bà ấy chỉ biết cô nằm trên giường bệnh là vì đang mang thai và có dấu hiệu dọa sảy thai.
Theo bà ấy thấy thì nhất định phải chăm sóc cho tốt.
Ăn gì không quan trọng, cơ thể cô rất gầy, mà còn không chịu ăn uống thì đứa trẻ trong bụng sẽ hấp thụ được gì chứ?
“Sợ là khẩu vị của cô không tốt, cho nên cậu chủ đã sai người đem đồ ăn thanh đạm đến, cô ăn chút đi.” Vú Vu đưa bát đến trước mặt cô: “Tôi nghe nói yến sào ở cửa hàng này được nhập trực tiếp từ Malaysia, yến sào nội địa hàng giả trôi nổi, chất lượng không đáng tin cậy, vì đứa con trong bụng cô cố ăn một chút đi?”
Nghe vú Vu nhắc đến yến sào, trong đầu cô nghĩ đến hai chữ “nước bọt”, cô đã từng nhìn thấy sự hình thành của tổ yến, chính là nước bọt của chim hoàng yến.
“Ọe…..”
Cô bịt mũi và miệng lại, dạ dày cồn cào, cô vén chăn ra chuẩn bị bước xuống giường, vú Vú liền bị dọa cho giật mình, vội vàng đặt bát xuống giữ lấy cô: “Cô đợi tôi chút, tôi đi lấy chậu, cô không được xuống giường.”
Vú Vu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cầm ra một chiếc chậu bằng nhựa.
Lâm Tử Lạp nôn ra toàn nước, trong bụng cô không có gì cả, nhưng lại thấy vô cùng buồn nôn, sau khi nôn xong mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Vú Vu vỗ lưng giúp cô, không thể không cảm thấy đau lòng: “Cô như vậy, làm sao mà được.”
Lâm Tử Lạp thẳng người lên: “Cho tôi một ly nước.”
“Được.” Vú Vu đặt chậu xuống, nhưng sợ là cô nhìn thấy lại buồn nôn, nên bà ấy liền mang chậu đi, rửa tay rồi mới rót cho cô một ly nước lọc.
“Tôi súc miệng.” Lâm Tử Lạp nhìn vú Vu đang bận túi bụi nói.
Vú Vu vào nhà vệ sinh rửa sạch chậu, rồi lại cầm ra.
Lâm Tử Lạp súc miệng xong, hơi thở trong miệng trong sạch hơn hẳn, cảm giác buồn nôn cũng dần giảm đi.
Vú Vu đứng cạnh giường lo lắng nói: “Cô không ăn được gì thì phải làm sao đây?”
Tuy nhiên lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước vào, bên cạnh là y tá và trợ lý, bây giờ là thời gian thăm khám, bác sĩ bước đến bên giường hỏi han tình hình của Lâm Tử Lạp: “Có xuất hiện hiện tượng đau bụng không?”
“Không có.” Lâm Tử Lạp đáp.
Bác sĩ lật xem hồ sơ bệnh án: “Cô biết tình trạng cơ thể của mình chứ?”