Lâm Tử Lạp không nói gì cả: “Anh mang sách qua đây, em cũng muốn xem xem.”
Tông Triển Bạch nhìn cô, anh hỏi dò: “Xem thật à?”
“Có gì mà không xem chứ?” Chỉ là một cuốn sách nói về việc mang thai thôi mà? Có gì mà không dám xem chứ?
Ánh mắt của Tông Triển Bạch mờ mịt, anh cầm sách qua chỗ cô, sau đó nằm lên trên giường, để Lâm Tử Lạp ngồi dựa vào người anh: “Chúng ta cùng xem đi.”
Lâm Tử Lạp vuốt ve vai anh, Tông Triển Bạch dở sách ra.
Nhưng….
….
Lâm Tử Lạp: “…”
Mỗi trang đều có một mục nhỏ, Tông Triển Bạch đang xem tới chỗ những thay đổi của phụ nữ khi mang thai mười tháng, mục một là, thai phụ không thể sinh hoạt chuyện vợ chồng được.
Thực ra anh cũng biết, bên trong còn có tranh.
Ba tháng đầu đề nghị không nên làm chuyện vợ chồng, dù có làm thì cũng không nên làm quá đà, ba tháng sau, đợi sau khi thai nhi ổn định, khi làm chuyện đó cũng phải cẩn thận, không thể ấn mạnh vào bụng của thai phụ, những tư thế nào sẽ không làm ảnh hưởng đến vùng bụng của thai phụ, chắc là nên chọn…
Bên dưới có rất nhiều tranh.
Rất nhiều tư thế.
…
“Đợi ổn định rồi, chúng ta thử những thứ này xem.” Tông Triển Bạch vui vẻ nói.
Lâm Tử Lạp run lên, anh đọc nghiêm túc như vậy, là để xem cái này đây à?
Tông Triển Bạch nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh khẽ giọng nói: “Em không nói gì thì anh sẽ coi như là em ngầm đồng ý nhé.”
Lâm Tử Lạp núp vào lòng anh, cô không nói gì, không hiểu tịa sao nhưng đột nhiên cô muốn….
Trước đây cô cảm thấy cô không có quá nhiều nhu cầu trong chuyện này, lúc Tông Triển Bạch không động vào người cô, cô cũng không muốn, nhưng không biết lần này là vì sao, đột nhiên cô lại muốn.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ với chính mình, để mình ngủ đi.
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười ấm áp.
Anh lật qua mấy trang giấy, trang này nói về những thay đổi của phụ nữ khi mang thai.
Sau khi phụ nữ mang thai, cơ thể sẽ xảy ra rất nhiều thay đổi, như thèm ngủ, ban đêm thi thoảng sẽ bị chuột rút, vết quầng trên đầu ti sẽ thâm dần.
Anh cúi đầu, phát hiện hơi thở của Lâm Tử Lạp không bình thường, không giống như cô đang ngủ, anh đặt sách xuống, ôm cô và hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tử Lạp đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không sao, em không ngủ được thôi.”
Yết hầu của Tông Triển Bạch lay động, anh khó chịu hơn cô rất nhiều, nhưng nghĩ lại lời của bác sĩ nên anh phải cố nhịn lại.
Anh cởi cúc ở cổ áo cho cô.
Lâm Tử Lạp lập tức giữ tay anh lại: “Anh làm gì vậy?”
Anh cười: “Anh xem xem.”
Lâm Tử Lạp: “….”
Giọng anh có chút khàn khàn nhưng lại bị tiếng cười che mất: “Sách nói sẽ thay đổi, để anh xem em có thay đổi không…”
Lâm Tử Lạp nuốt nước bọt, áp chế suy nghĩ, dường như bị anh quyến rũ, toàn thân bứt rứt, mặt của cô đỏ lên.
Dường như Tông Triển Bạch nhận ra cô hơi sợ hãi, ngón tay luồn vào trong váy ngủ thăm dò lên trên, đôi tay linh hoạt của anh được giao phó một loại ma pháp có thể khơi dậy dục vọng của con người, những nơi anh dạo chơi qua, khiến cô thấy run rẩy, đôi môi cô bất giác khẽ mở ra, thở hổn hển……
Quần áo bị anh vén ra, Lâm Tử Lạp luôn ở trong phòng bệnh, hôm nay cô tắm rồi, bên trong không mặc nội y, bây giờ tháng vẫn còn nhỏ, chưa thay đổi màu sắc, có màu hồng phấn.
Anh khàn giọng khỏi: “Sẽ thay đổi sao?”