Tông Triển Bạch cũng không để ý tới, đây là công ty thì làm sao? Chẳng nhẽ anh dắt vợ của mình cũng không được hay sao?
Đúng như dư đoán, lúc Tông Triển Bạch dắt cô đi qua văn phòng làm việc, toàn bộ nhân viên đang bận bịu với công việc đều lập tức với những ánh mắt khác thường nhìn lên.
Phải biết là Tông Triển Bạch trên danh nghĩa vẫn chưa kết hôn.
Lúc đầu kết hôn kín với Lâm Tử Lạp, chỉ có vài người biết được nội tình bên trong, trước đây có một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với Trúc Vi, sau thì là thiên kim tiểu thư nhà họ Hà tên Hà Khiếu Ninh, mọi người cứ nghĩ hai người họ sẽ thành đôi thành cặp, ai dè kết quả cũng chỉ là phù du mà thôi.
Ngoại trừ Bạch Trúc Vi ra mọi người chưa từng nhìn thấy Tông Triển Bạch chủ động nắm tay người phụ nữ nào khác.
Chẳng trách mọi người đều thấy kỳ lạ, trong lòng bọn họ, Tông Triển Bạch là một ông hoàng độc thân, bỗng nhiên lại có bạn gái, cho nên mọi người rất tò mò về người phụ nữ này của Tông Triển Bạch.
Tò mò là cô dùng nhan sắc hay là tài năng để chinh phục Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp không thích ứng được cái nhìn đầy sự đánh giá này, cô cúi thấp đầu, trong lòng thầm oán trách Tông Triển Bạch dẫn cô đến trước mặt mọi người, bị người ta xem là động vật quý hiếm, toàn thân cảm thấy khó chịu chết đi được.
Trong lúc cô say sưa suy nghĩ, không để ý tới Tông Triển Bạch dừng lại bước chân, ngay lặp tức đụng đầu vào sau lưng anh, đau, Lâm Tử Lạp ngẩng đầu che trán, lúc này Tông Triển Bạch cũng quay người nhìn cô.
Cô chớp chớp mắt, đôi lông mi dày rậm khẽ run run, vẫn còn chưa kịp phản ứng tại sao anh lại dừng lại thì bỗng nhiên cô bị anh ôm chặt vào trong lòng, ngay trước khu của các nhân viên cấp cao.
Lâm Tử Lạp tim đập loạn khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn trên trần nhà hư ảo cùng với dáng người cao lớn của Tông Triển Bạch tạo thành một đường thẳng, cao quý mà bá đạo: “Cô ấy là vợ tôi.”
Ầm!
Đầu của Lâm Tử Lạp bỗng nổ tung.
Phía dưới cũng một trận khóc thút thít, dũng cảm hỏi: “Tổng giám đốc Tông, lúc nào anh kết hôn thế ạ?”
Sao chẳng có chút tin đồn nào thế nhỉ?
“Đúng vậy, ngay cả kẹo mừng vẫn chưa được ăn mà.”
“Giấu cũng kín quá đi nha.”
Mọi người không ngừng oán giận.
Tông Triển Bạch ôm eo Lâm Tử Lạp, dùng sức kéo cô vào sâu hơn: “Vợ tôi da mặt mỏng lắm, không chịu được cảnh mọi người bàn tán về cô ấy, rượu mừng thì một ngày nào đó bổ sung cho mọi người sau nhé.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Quan Kình từ bên trong đi ra, nhìn Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp hơi sững người một lát, vừa muốn chào hỏi thì Tông Triển Bạch đã đi qua anh bước vào thang máy.
“Trợ lý Quan.” Mọi người nhao nhao vây anh lại: “Tổng giám đốc Tông kết hôn rồi, anh có biết không?”
À?
Quan Kình quay đầu muốn đi cùng Tông Triển Bạch, anh phải nói như thế nào đây, kết quả chỉ để lại anh cho anh cánh cửa thang máy lạnh lẽo.
Cửa thang máy sớm đã khép lại.
“Trợ Lý Quan, anh nói gì đi chứ.” Mọi người lôi kéo anh, bình thường anh là người gần gũi với Tông Triển Bạch nhất, nên anh sẽ là người biết rõ nhất.
Quan Kình ngỡ ngàng đứng im tại chỗ, anh có thể nói không?
“Trợ lý Quan, cô gái vừa nãy có đúng là vợ của tổng giám đốc Tông hay không thế?”
Cô gái?
Quan Kình chớp chớp mắt, Lâm Tử Lạp mặc dù nên có vẻ trẻ nhưng cũng hai lăm tuổi rồi, con cũng đã sáu tuổi rồi nha.
“Trợ lý Quan, anh nghĩ cái gì thế, mau trả lời chúng tôi đi chứ, tổng giám đốc Tông có thật là kết hôn rồi hay không?”
Quan Kình gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Tông kết hôn rồi nha, người phụ nữ vừa nãy là vợ của anh ấy.”
Bản thân Tông Triển Bạch cũng nói rồi nên anh cũng chẳng phải sợ.
“Chuyện từ khi nào thế, sao một chút tin tức gì chúng tôi cũng không nghe thấy thế?”
Quan Kình híp mắt lại: “Ông chủ kết hôn còn cần báo cáo với các người à?
“Đi làm việc đi, nên làm gì thì cũng làm đi.”
Quan Kình bắt đầu ra lệnh.