“Cô có thể nói cho tôi biết, vòng ngọc của cô làm sao mà có được?” Nếu như cô không phải con gái của Dục Tú. Như vậy, tại sao cô lại có vòng ngọc của Dục Tú đây?
Cô và Dục Tú có quan hệ như nào?
Lâm Tử Lạp không biết Bạch Dận Ninh có quan hệ gì với Dục Tú.
Hình như hắn có hứng thú với chiếc vòng ngọc này.
Cô vẫn chưa thẳng thắn với hắn, trong lòng vẫn đề phòng hắn.
“Cái này có lẽ không phải chiếc vòng mà anh biết đâu, không phải là cùng một chiếc.”
Rõ ràng cô không muốn nói.
Bạch Dận Ninh cũng không ép cô, mà nhìn hai đứa con của cô hỏi: “Mọi người đến ăn cơm sao?”
Lâm Tử Lạp gật đầu.
“Tôi biết ở đây có món gì ngon, hay là chúng ta đi cùng nhau?” Bạch Dận Ninh thử hỏi.
“Không được, chúng cháu đang đợi ba ba.” Lâm Huệ Tinh nhanh chóng từ chối.
Chú ngồi xe lăn này, cũng không đẹp trai bằng ba ba.
Mà phản ứng của Lâm Tinh Tuyệt và bé không giống nhau, bé đã tìm nhiều rồi, cũng không tìm được ai đẹp trai hơn Tông Triển Bạch, nhiều tiền hơn hắn.
Mà người trước mắt này, tuy rằng ngồi xe đẩy, cũng không đẹp trai bằng Tông Triển Bạch, thế nhưng lúc hắn cười đặc biệt ấm áp, như ánh mắt trời vậy.
Lâm Tinh Tuyệt ở trong lòng tiếc hận, đáng tiếc là một người què.
Nếu như hắn ta không phải người què, bé nhất định ủng hộ hắn ta theo đuổi mẹ.
Khiến cho Tông Triển Bạch biết rằng mẹ bé rất được săn đón.
Chỉ là hiện tại bé không thể để cho một người què theo đuổi mẹ.
Như vậy quá mất mặt.
Bạch Dận Ninh bị từ chối cũng không xấu hổ, nhìn Lâm Huệ Tinh cười yếu ớt: “Chú không ngại, cùng ăn với ba ba của cháu.”
Bé con chớp mắt một cái, đôi mắt to đen trắng rõ ràng có chút không hiểu.
Chú này tại sao lại muốn ăn cùng bọn họ đây?
Lúc này, bé nhìn thấy Tông Triển Bạch đi về hướng bên này, vội buông tay Lâm Tử Lạp ra, đôi chân nhỏ bé chạy qua: “Ba ba.”
Tông Triển Bạch khom người bế bé lên.
Lâm Tinh Tuyệt phản ứng rất nhanh: “Chú muốn đi ăn cơm cùng chúng cháu phải không, đi thôi.”
Mặc kệ, cho dù là đi lại không tốt, cũng phải để cho Tông Triển Bạch biết, mẹ bé rất được săn đón, là do hắn trước đây không quý trọng.
Bây giờ muốn bọn họ cứ thế mà về nhà cùng hắn? Không có cửa.
Phải có thành ý, đồng thời cũng phải rất yêu mẹ mới được.
Bằng không, bé là người đầu tiên không đồng ý.
Bạch Dận Ninh nhìn về phía Lâm Tử Lạp, hình như đứa trẻ này hơi nhiều tâm tư?
Lâm Tử Lạp nhìn xuống con trai, con trai do cô đẻ ra, đương nhiên cô biết bé muốn gì, đưa tay xoa đầu của bé.
“Nghe nói anh đã cứu vợ tôi?” Tông Triển Bạch ôm Lâm Huệ Tinh đi tới.
Giọng khách át giọng chủ, giống như là đang nói cho Bạch Dận Ninh biết Lâm Tử Lạp là vợ của hắn, không nên có suy nghĩ không nên có.