Lâm Tử Lạp chạm nhẹ mũi của cậu: “Còn chưa lớn đã thích bắt bẻ, vậy những người sống ở đây không sống được chắc?”
“Không phải mami ơi, những người sống ở đây lâu nên cũng quen với môi trường không có công nghệ khoa học kỹ thuật cao, chúng ta từng sống ở thành phố mới đến đây nên thấy lạ, sống ở đây lâu dĩ nhiên sẽ thấy nhàm chán.”
Lâm Tử Lạp lắc đầu cười khổ. đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi đã lợi hại như vậy rồi.
Lớn lên chắc phải hơn?
“Được rồi, đừng tuyên truyền cái lý luận không thực tế của con nữa, mau xuống đây đi giày nào.” Lâm Tử Lạp vỗ vào mông cậu.
Lâm Tinh Tuyệt có chút xấu hổ, vội vàng xuống giường đi giày, xỏ giày xong cho con trai, Lâm Tử Lạp liền đi giày cho con gái, con gái nghịch ngợm, mặc quần áo cũng phải lộn xộn, Lâm Tử Lạp đập nhẹ vào tay cô: “Đàng hoàng một chút nào.”
Lâm Huệ Tinh yên ổn được hai phút, Lâm Tử Lạp đã mặc xong quần áo cho cô.
Mặc quần áo xong liền đi rửa mặt, thu dọn quần áo, chuẩn bị xong tất cả cũng chừng một tiếng đồng hồ sau.
Lúc này Tân Na đi vào: “Em đến giúp chị xách đồ, mọi người đều đã thu dọn xong hết cả rồi, đi bộ lên đầu thôn thì có thể ngồi xe rời đi, xe đều đang đợi ở đó.”
“Ba cháu đâu?” Lâm Huệ Tinh chớp đôi mắt to tròn, đứa nhỏ này bị Tông Triển Bạch cưng chiều thành hư rồi, cô bé biết ai cũng đối xử tốt với cô, vì vậy nên có tính lệ thuộc vào Tông Triển Bạch.
“Ba cháu đang nói chuyện với chú Thẩm với cả chú Tô, cháu ra ngoài là có thể nhìn thấy ba.” Tân Na sờ bím tóc của cô, Lâm Tử Lạp bện tóc cho con bé, phía trước không có tóc, để lộ cái trán đầy đặn sáng bóng, trên vai có đeo một cái balo hình con thỏ trắng làm bằng lông mềm mại mà cô yêu thích, nhảy nhót chạy tung tăng ra ngoài đi tìm Tông Triển Bạch.
Tân Na cười: “Đứa trẻ này đúng là ngày càng đáng yêu.”
Lâm Tử Lạp cũng cười, chỉ là nụ cười này có chút qua loa lấy lệ, trong lòng vẫn vì chuyện xa cách với Tông Triển Bạch mà cảm thấy không thoải mái.
Lâm Huệ Tinh vẫn đắm chìm trong sự sung sướng vì có thể được rời đi, không phát hiện ra Lâm Tử Lạp trong phút chốc mất tự nhiên.
Thu dọn xong, Lâm Tử Lạp một tay dắt con trai, tay còn lại xách một cái túi chứa đầy quần áo căng phồng của con, Tân Na đi bên cạnh mẹ con, trong tay cầm giúp đồ của hai đứa nhỏ, đồ của hai đứa bé nhiều nhất, còn nhiều hơn so với vài người lớn như bọn họ.
Nhìn thấy người đi ra, Tông Triển Bạch dừng nói chuyện với Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm, anh đi tới cầm lấy túi xách trong tay Lâm Tử Lạp: “Để anh cầm.”
Lâm Tử Lạp không buông ra, nhìn anh, giống như là đang tức giận anh vừa mới ở trong phòng ra vẻ xa cách với cô.
Tông Triển Bạch đúng thật là có giận cô, giận cô biết một chuyện nhưng lại không nói với anh.
Nhưng mà lại không thể nhìn cô vất vả chịu khổ.
Lúc này bầu không khí có chút tế nhị, xung quanh những con mắt đang nhìn chằm chằm, Lâm Tử Lạp đành phải thả lỏng tay ra.
“Đi thôi.” Tông Triển Bạch thản nhiên nói.
Lúc này, Lâm Tinh Tuyệt cuối cùng cùng phát hiện ra quan hệ của Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch, dường như có sự thay đổi.
Trong lòng thầm nghĩ, hai người họ giận dỗi nhau ư?
Trước đây Lâm Tinh Tuyệt không nghĩ Lâm Tử Lạp sẽ dễ dàng tha thứ cho kẻ bạc tình này.
Bỗng nhiên cái người thay lòng đổi dạ này không bám lấy Lâm Tử Lạp nữa, cậu lại bắt đầu thấy sợ.
Trong lòng cậu vẫn hi vọng ba mẹ có thể ở bên nhau.
Có những lúc gạt bỏ, có những lúc gây khó khăn, chỉ là bởi vì Tông Triển Bạch từng vứt bỏ.
Cậu muốn có ba.
Dù có hận đi chăng nữa cũng không thể vứt bỏ máu mủ tình thân, thời gian này Tông Triển Bạch đối xử với cậu và em gái rất tốt. Cậu không phải một chút cảm giác cũng không có.
Cậu không muốn ba với mami chia tay.
Cậu bỗng dùng lực siết chặt ngón tay của Lâm Tử Lạp, cậu nhất định không thể để ba và mami chia tay.”