Hai người đồng loạt quay đầu lại.
Cô đóng cửa lại đi tới.
“Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.” Cô nhín Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên không do dự nói: “Cô nói đi.”
“Tôi muốn đưa bà ấy ra ngoài một chuyến.” Lâm Tử Lạp không thể đưa hai đứa nhỏ tới đây gặp Trang Kha Nguyệt.
Hơn nữa cô cũng muốn đưa bà tới bệnh viện khám.
Sắc mặt Trang Kha Nguyệt vàng nhợt không bình thường.
Cô lo lắng cho sức khỏe của mẹ.
Lần này Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp chính là để Lâm Tử Lạp khuyên Trang Kha Nguyệt đi khám bệnh nên đương nhiên sẽ cho bà ra ngoài.
“Bây giờ cô có thể đưa bà ấy đi.”
Lâm Tử Lạp vui mừng trong lòng: “Cảm ơn anh.”
“Chị dâu khách sáo quá.” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.
Với quan hệ của anh và Tông Triển Bạch thì đây vốn chẳng phải chuyện gì to tát.
Lâm Tử Lạp đưa Trang Kha Nguyệt đi ngay trong ngày. Cô gọi về cho Trình Dục Tú hỏi hai đứa nhỏ có ở nhà không.
Cô sợ Trình Dục Tú đưa hai đứa bé ra ngoài thì hai người họ về nhà vô ích.
“Ở nhà, con muốn gặp chúng sao?” Trình Dục Tú hỏi.
Lâm Tử Lạp nói: “Con đưa mẹ con về gặp chúng.”
Trình Dục Tú hiểu ra, chuyện của Trang Kha Nguyệt bà cũng biết: “Con yên tâm, mẹ sẽ sắp xếp.”
Lâm Tử Lạp đồng ý rồi cúp máy.
Không lâu sao, xe đã tới nhà họ Tông.
Trang Kha Nguyệt biết biệt thự Tông Triển Bạch ở nhưng đây là lần đầu tiên bà tới nhà họ Tông.
Bà biết bây giờ thân mang tôi nên luôn cảm thấy không tự do. Lâm Tử Lạp đi tới khoác tay bà: “Đây là nhà của con gái mẹ, không cần câu nệ.”
Trang Kha Nguyệt nhìn con gái, lại nhìn Tông Triển Bạch đứng bên cạnh cô mắt ướt nhoẹt, mỉm cười nói: “Cảm ơn con.”
Cảm ơn con đã cho Lâm Tử Lạp một gia đình.
Tông Triển Bạch không để lộ quá nhiều biểu cảm, anh lấy tay vén mấy sợi tóc trước trán Lâm Tử Lạp: “Con nên cảm ơn mẹ đã giao con gái mình cho con.”
Lâm Tử Lạp nhìn anh mỉm cười.
Cô thích nhìn dáng vẻ ấm áp này của anh.
Trang Kha Nguyệt nhìn khuôn mặt rạng ngời của con gái cảm thấy an ủi nên không còn lo lắng nữa.
Quan hệ giữa con bé và Tông Triển Bạch rất tốt.
Mong muốn đời này của bà không gì khác ngoài Lâm Tử Lạp tìm được một mái ấm tốt, hai đứa cháu có thể khỏe mạnh lớn lên.
Lúc này, cửa biệt thự mở ra, Trình Dục Tú đi tới: “Mọi người vào trong đi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, trong nhà không có nhiều người.”
Tông Khải Phong và người làm đã ra ngoài, bây giờ trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ.”
Đúng là bây giờ Trang Kha Nguyệt không muốn nhìn thấy nhiều người, dù gì thân phận của bà…
Không ngờ Trình Dục Tú có thể sắp xếp khéo léo như vậy.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, đều là người một nhà, không cần nói lời xa lạ.” Trình Dục Tú nhìn Trang Kha Nguyệt: “Phải là tôi cảm ơn chị mới đúng, nuôi được cô con gái tốt như vậy.”
Đưa con cho Tông Triển Bạch.
Còn sinh con trai, con gái cho Tông Triển Bạch.