Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông bình thường làm gì có ai nói không được chứ?





Mà anh là người đàn ông bình thường kia.





Làm gì mà có khả năng không được chứ?





Lâm Tử Lạp đứng lên từ ghế sô pha, hất cằm lên nói: “Anh nằm xuống đi.”





Tông Triển Bạch tràn đầy nghi hoặc, hiện tại cô so với trước đây có vẻ phóng khoáng, thế nhưng cô thật sự cởi mở đến trình độ này sao?





“Nhanh lên một chút.” Lâm Tử Lạp rất có tinh thần tự giác, đẩy ngã anh trên ghế sô pha, trên mặt mang theo vẻ sốt ruột không nhịn nổi.





Cô mặc váy, cố ý lộ ra đôi chân trần non mịn, thon gọn khẽ chạm qua anh. Cảm giác được nơi nào đó của anh, cô giả vờ hạ thân xuống gần, môi khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, đuôi lông mày nhướng lên đầy tình ý, ngón tay nhỏ nhắn không xương vuốt ve ngực anh, bên tai anh kiều diễm nhỏ nhẹ nói: “Nhắm mắt lại, anh nhìn em, em thật sự xấu hổ.”





Cô cúi người xuống, tức thì một lọn tóc nhỏ rơi xuống, những sợi tóc thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt anh nhẹ tựa như là lông chim phất qua tim anh, mềm mại câu dẫn hồn phách của anh.





Tông Triển Bạch chỉ thấy thân thể quá nóng.





Lâm Tử Lạp chủ động nhiệt tình đối với anh, làm cho anh mừng như điên, anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.





Mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đó là trước đây, bây giờ anh nhìn thấy Lâm Tử Lạp liền hỗn loạn.





Lâm Tử Lạp hôn lên mắt anh: “Em đi cởi quần áo, anh chờ em, không được mở mắt ra nhé.”





Tông Triển Bạch phối hợp nói cẩn thận với cô, nếu như trước đây thì anh sẽ hoài nghi, nhưng hiện tại anh khẳng định, cô hoàn toàn không muốn phát sinh việc này ở đây với anh, chỉ do cô muốn lừa anh thôi.





Có điều hiếm khi thấy cô thích thú như vậy, anh cũng muốn cô được vui vẻ nên sẽ phối hợp làm cho cô hài lòng.





Kỳ thực anh suýt chút nữa liền tin tưởng rằng Lâm Tử Lạp sẽ làm đến cùng, nhưng cô lại bảo anh đừng mở mắt ra, một chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết, Lâm Tử Lạp không phải thật sự muốn làm gì.





Lâm Tử Lạp nhìn người đàn ông nằm ở ghế sô pha, che miệng cười khẽ, sau đó rón ra rón rén, vui vẻ đi tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài, cô cũng không phải điên mà ban ngày ban mặt cùng anh làm chuyện này ở văn phòng.





Ngay lúc cô đang muốn đóng cửa lại thấy thư ký mang đồ ăn đi đến, cô hướng đến thư ký làm động tác không được lên tiếng, thư ký hiểu ý liền im lặng đưa đồ ăn mua được cho cô.





Lâm Tử Lạp tiếp nhận đồ ăn từ thư ký, nhỏ giọng nói: “Nói cho anh ấy biết tôi đi rồi.”





Nhưng cô lại hoàn toàn không biết được, khi cô vừa mới đi đến cửa, người đàn ông bị cô mê hoặc liền mở mắt, hiện tại quần áo chỉnh tề đứng ngay sau lưng cô.





Thư ký muốn chào hỏi, Tông Triển Bạch khoát tay một cái, làm cho thư ký giả vờ không thấy anh, để Lâm Tử Lạp nghĩ là mình đã lừa được anh.





Thư ký trong lòng có trăm cái dấu chấm hỏi: Hai vợ chồng này đang làm cái gì?





Sao lại hành động kỳ quái?





Thư ký nghĩ mãi mà không ra.





Lâm Tử Lạp lấy theo đồ ăn, bắt xe về biệt thự, Quan Kình cũng từ biệt thự đi ra nghênh đón.





“Bà chủ.” Quan Kình nghiêm túc chào hỏi cô, cho rằng cô đã biết chuyên Lâm Cảnh Hạo tìm người làm, nên không nói thêm cái gì với cô.





Lâm Tử Lạp nhìn xuống thấy hai tay anh ta trống trơn, cũng không thấy mang theo món đồ gì, lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?”





“Cô không biết sao?” Quan Kình bất ngờ sửng sốt một chút.





Lâm Tử Lạp nhíu mày hỏi: “Biết cái gì?”





“Chủ tịch Tổng tìm người làm, ngày hôm nay tôi mang người đến, nếu như người làm không phù hợp thì cô nói với tôi, tôi sẽ tìm lại.” Quan Kình nghiêm túc trả lời.





Lâm Tử Lạp vốn còn muốn cùng Tông Triển Bạch nói việc sẽ tìm người làm, không ngờ lại quên béng đi, không nghĩ tới vậy mà anh đã cho người làm: “Tôi biết rồi.”





Quan Kình nghiêm túc nói: “Vậy tôi về công ty.”





Lâm Tử Lạp ừ một tiếng.





Cô đi vào trong nhà, vú Vu đang giới thiệu thành viên trong nhà cho người làm mới và một số công việc hằng ngày nên chú ý.





“Đây là mợ chủ.” Nhìn thấy Lâm Tử Lạp đi vào, vú Vu vội vàng giới thiệu.





Người làm hướng về phía Lâm Tử Lạp chào hỏi: “Xin chào mợ chủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK