Thấy họ bước vào phòng, Lâm Tinh Tuyệt đi tới, kéo vạt áo Lâm Tử Lạp: “Mami ơi, mami đối xử với ba tốt hơn đi.”
Cô cúi đầu, nhướng mày nhìn con trai.
Cô đối xử tệ bạc với anh sao?
“Mặc dù trước đây con thấy ba không thích bà nội, nhưng bà tôi không còn nữa, con thấy ba rất buồn.” Lâm Tinh Tuyệt cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp ôm lấy con trai mình, thì thầm: “Mami sẽ đối xử thật tốt với ba con.”
Cô muốn xoa dịu vết thương trong lòng anh, nhưng đồ sứ đã vỡ thì dù có sửa chữa thế nào cũng sẽ có vết nứt, nó sẽ không bao giờ trở lại như cũ được.
Lâm Tinh Tuyệt đưa tay sờ bụng cô, bụng dưới hơi nhô ra, cậu bé bắt đầu mong đợi có thêm một đứa em gái hoặc em trai.
Cậu bé đã có một đứa em gái rồi, nên cậu hy vọng sẽ có một đứa em trai để có thể chơi đùa cùng cậu.
“Đây nhất định là em trai.” Lâm Tinh Tuyệt khẳng định nói.
Lâm Tử Lạp nhướng mày: “Làm sao con biết được?”
Trong tháng này e là siêu âm B không xác định được là trai hay gái, ít nhất phải sau ba tháng mới kiểm tra được giới tính.
Sự tự tin của cậu bé từ đâu mà có vậy?
“Cảm giác, con cảm thấy được em ấy là em trai.”
Lâm Tử Lạp véo má cậu bé: “Đi tắm rửa rồi đi ngủ.”
Lâm Tinh Tuyệt mỉm cười, cách lớp áo xoa xoa bụng Lâm Tử Lạp, nói với đứa bé trong bụng: “Ngoan, khi nào được sinh ra, anh trai đưa em đi chơi.”
Nói xong đôi chân ngắn chạy nhanh vào phòng.
Lâm Tử Lạp nhìn con trai cười bất lực, giơ tay ấn huyệt thái dương, vú Vu dọn dẹp phòng bếp xong, bước ra ngoài nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tử Lạp, quan tâm hỏi: “Có phải thấy khó chịu không?”
“À.” Cô ngước nhìn vú Vu, lắc đầu: “Không, có lẽ tôi hơi mệt, tôi lên phòng trước đây.”
Cô bám vào tay vịn cầu thang chậm rãi bước lên lầu, cô chỉ muốn nằm xuống giường một chút, nhưng ai ngờ vừa nằm xuống đã ngủ luôn.
Tông Triển Bạch tắm cho hai đứa trẻ xong, anh lên phòng đẩy cửa ra, thấy trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng không được kéo ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn xa xa anh có thể thấy cô đang cuộn tròn trên giường ngủ, anh nhẹ nhàng bước vào đóng cửa lại, đứng ở bên giường vươn tay chạm vào trán cô, có chút nóng, anh đi thấm ướt khăn mặt, rồi cầm ra ngồi xuống giường đắp lên trán cô.
Làn da của cô đột nhiên bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào, cả người kích động run lên, anh vội vàng lấy khăn mặt ra: “Lạnh quá sao?”
Cô từ từ mở mắt, giọng nói khàn khàn mềm mại vừa mới tỉnh dậy vang lên: “Ừm, lạnh quá.”
“Em hơi nóng, cần phải chườm lạnh.”
Lâm Tử Lạp sờ sờ trán mình, quả nhiên có chút nóng, bỏ tay xuống nói: “Em tỉnh rồi nên không thấy lạnh nữa.”
Tông Triển Bạch đắp khăn lên trán cô, lúc thấm khăn đã nhúng tay vào nước lạnh, cho nên ngón tay rất lạnh, vốn dĩ muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại nghĩ sợ cô lạnh, nên liền chuyển động tác sang kéo chăn cho cô: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, anh ở đây nhìn ngắm em.”
Lâm Tử Lạp thực sự cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt lại.
Cô không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng cô cảm thấy có ai đó đang ôm mình trong vòng tay to lớn ấm áp, cô xoay người, tìm một tư thế nằm thoải mái trong vòng tay anh, sau đó tiếp tục ngủ.
Có lẽ vì cảm thấy an toàn và ấm áp trong vòng tay của anh, nên rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Lâm Tử Lạp tỉnh dậy, cô thấy Tông Triển Bạch đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, như thể đang trao đổi những chuyện trong công ty với Quan Kình, cô dụi mắt, xoay người và quay nửa khuôn mặt về phía anh, cuộn trong chăn, nhìn anh nghe điện thoại.
Một lúc sau anh cúp máy, Lâm Tử Lạp cất tiếng hỏi ngay lúc anh vừa cúp máy: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”
Anh quay người lại thì thấy cô đã thức dậy, cất điện thoại đi rồi bước đến, choàng tay qua hai bên cô, nhìn cô nói: “Hôm nay anh ở cùng em.”
Cô nheo đôi mắt như mèo con, cơ thể thơm tho hấp dẫn, yếu ớt dụi vào ngực anh, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Bất cứ điều gì em yêu cầu anh đều đáp ứng em chứ?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, anh cưng chiều nói: “Đều đáp ứng.”