Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chở cô về nhà.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn không chớp mắt.





Tang Du nghiêng đầu né tránh: “Anh không mời tôi ăn cơm à? Nói như thế nào đi nữa tôi cũng đã giúp anh giả mạo bạn gái rồi, đi theo anh cả một buổi trưa cũng không có hạt cơm nào bỏ vào bụng.”





Thẩm Bồi Xuyên cũng quên luôn, ngại ngùng nói: “Cô muốn ăn gì, tôi mời?”





“Anh tìm chỗ đi, cũng không phải tôi mời.” Tang Du cười nói.





“Được rồi, tôi sẽ chọn nhà hàng.” Thẩm Bồi Xuyên rất ít khi xuất hiện ở những nơi cao cấp, trừ khi đi chung với Tô Trạm hoặc là Tông Triển Bạch mới đi vào những nơi như vậy, tiền lương của anh thuộc tầng lớp lao động bình thường, tất nhiên không thể so sánh với hai người kia rồi.





Nhưng mà Tang Du đã giúp anh ấy như vậy nên muốn đưa cô đến một nhà hàng cao cấp để cô có thể thoải mái hưởng thụ một chút.





Sau khi đậu xe Thẩm Bồi Xuyên dẫn Tang Du đi vào nhà hàng: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời.”





“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Tang Du cười nói.





“Tôi cũng ít khi xa xỉ một lần.” Anh ấy cũng rất ít khi đến những nhà hàng như thế này để tiêu tiền.





Đây cũng là lần đầu tiên Tang Du đến nhà hàng sang trọng như thế này để ăn cơm, trước đó cô đều làm phục vụ để phục vụ người khác, đây là lần đầu tiên làm khách hàng.





Bọn họ được nhân viên bán hàng dẫn đến một bàn trống ngồi xuống, sau đó đưa thực đơn cho họ.





Thẩm Bồi Xuyên để người bán hàng đưa thực đơn cho Tang Du: “Để cho cô ấy gọi món đi.”





Tang Du mở thực đơn ra, cô ấy cẩn thận xem, khẽ nâng lông mày lên, một đĩa đậu hũ lạnh đến 238.000 đồng. Chỉ là lấy một cái tên dễ nghe, gọi là gì mà “bạch ngọc sốt tương” thì cũng chỉ là đậu hủ, dù tên gọi là gì thì cũng chỉ là đậu hủ.





Cô ấy cảm thấy như vậy không đang cô tiếp tục nhìn xuống, nhưng lại không có gì thay đổi, cũng đều như vậy.





Món gọi là “súp bắp cải kiểu Pháp” thì chính là canh cải trắng, mà đến 378.000 đồng.





“Vịt ướp tiêu than hồng” nhìn xem là vịt nướng, 931.000 đồng.





“Tiểu dã trư lăn giấm mật” cũng chính là sườn sốt chua ngọt, lại 308.000 đồng.





Tang Du không nhìn nữa, chỉ nhìn những món này đã không chấp nhận được, cảm thấy quá lừa dối, chỉ thay đổi cái tên, thêm vào nơi chốn xa hóa một xí thì giá tăng lên gấp đôi.





Cô khép lại thực đơn, đưa lại cho phục vụ: “Chúng tôi không chọn.”





Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Có phải không thích không?”





Tang Du gật đầu: “Nơi này không có món tôi thích ăn, chúng ta đi chỗ khác đi.”





Thẩm Bồi Xuyên đứng lên nói: “Vậy được, em chọn địa điểm đi.”





Tang Du cười nói được, phục vụ đứng ở một bên cũng không dám nói gì, dù sao bộ đồ Thẩm Bồi Xuyên đang mặc là đồ đặt may riêng, vừa nhìn cũng biết là có thân phận đặc biệt, Tang Du mặc dù nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng cũng có thể dễ hiểu là bạn gái nhỏ tuổi, nuông chiều thành thói quen.





Ra ngoài phòng ăn Tang Du mới nói thật: “Nơi này chính là bẫy người, một dĩa đậu hủ lạnh lại có giá 238.000 đồng, đậu hủ làm gì mà đắt tiền như vậy?”





Thẩm Bồi Xuyên không nghĩ tới là cô thấy đắt tiền nên không chọn, cười nói: “Đây là cơ hội cho em chiếm lợi từ anh đó, ra khỏi cái nhà hàng này thì sẽ không còn nữa.”





Tang Du nhìn anh, sau đó nở nụ cười: “Ôi chao, ôi không lợi dụng anh thật đáng tiếc.”





“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Lời anh nói là thật, thật muốn mời cô ăn một bữa cơm ngon.





“Vậy được, quán nào thì để tôi chọn đi.” Tang Du lôi kéo anh đi lên xe: “Tôi biết có một nơi ăn rất ngon, anh lái xe đi.”





Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu nhìn tay cô đặt ở trên cánh tay mình, tuổi còn nhỏ, tay cũng không mềm mại gì, hẳn là do lao động vất vả.





Dù sao ở thành thị này, chỉ là sinh viên năm nhất, một mình tự nuôi sống bản thân rất vất vả.





“Sau này có cần giúp đỡ gì, nhớ đến tìm tôi, tôi đã hứa với mẹ của em rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Tang Du nghĩ đến mẹ của mình thì không còn cười nữa.





Thẩm Bồi Xuyên rõ ràng cảm giác được cô thay đổi thái độ, anh nói xin lỗi: “Thật không phải, tôi không phải cố ý đề cập đến.”





Tang Du lắc đầu: “Không có gì.”





Cô cúi đầu, nắm chặt hai tay lại: “Mẹ của tôi rất đáng thương, tôi vốn định chờ tôi lớn lên, có thành tựu, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và mẹ, sẽ rước mẹ về ở chung, thoát khỏi cái nhà đó, nhưng mà…”





Mẹ cô cũng tìm một cơ hội, cũng là tội giết người nên vào từ, thoát khỏi nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK