Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp nhíu mày, cô đều biểu sự thành ý rồi, còn muốn cô làm thế nào?





Người ta kết hôn mời cô tới, cô không tới thì không được hợp lý lắm.





Hơn nữa lúc đó cô cũng muốn thư giãn tâm tư của mình.





“Em không có thành ý.” Tông Triển Bạch thấp giọng nói, nhìn bộ dạng rất ủy khuất.





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô không có thành ý?





Đều đã chủ động nhận sai, chủ động giảng hoà, còn không có thành ý?





Muốn cô phải làm gì, quỳ xuống cầu xin anh sao?





Lâm Tử Lạp giữ lại chút nhất nại cuối cùng hỏi: “Như thế nào mới có thành ý?”





Tông Triển Bạch lại gần cô, mờ ám nói: “Em dùng miệng bón anh.”





Lâm Tử Lạp: “…”





Khuôn mặt tốt như thế, anh lại không cần nó sao?!





Tại sao chứ?





“Dở trò lưu manh gì vậy?” Lâm Tử Lạp xúc một miếng bánh đưa vào trong miệng mình, đẩy mặt anh ra: “Khuôn mặt tốt như vậy, lúc cho anh anh phải lấy.”





“Mặt? Là cái gì? Anh không quen biết, hiện tại anh chỉ muốn em.” Lời chưa dứt, anh mím môi đứng dậy, liếm đi lớp kem trên môi cô.





Lâm Tử Lạp lùi người, muốn tránh khỏi anh, nhưng trên tay cầm bánh, hai tay đều có đồ, Tông Triển Bạch lại không đến gần, sợ sẽ làm phiền cô, ngậm miếng kem khi nãy nuốt xuống.





Anh cười, với tay sờ tóc cô: “Còn muốn ăn thêm gì bảo anh, anh đi mua cho em.”





Ăn xong miếng bánh, đã không còn đói nữa, Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Củ cải là anh cho người gửi cho em sao?”





“Đúng vậy.” Mặt đều đã gặp, cũng không có gì để dấu nữa, anh đặc biệt nhờ người ở xa gửi cho cô, mặc dù củ cải không phải là vật gì hiếm hoi, mà chủ yếu bởi vì đồ của siêu thị không được tươi ngon, Tông Triển Bạch nhìn cô hỏi: “Có ngon không?”





Ăn xong miếng bánh, Lâm Tử Lạp uống mấy ngụm sữa nuốt kem xuống, liền nói: “Rất ngon, quên mất mang một chút qua đây.”





Tông Cảnh Ngôn: “…”





Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc có gì mà ngon chứ?





Không chịu nổi cô lại thích.





Chỉ cần cô thấy ngon, ăn thấy vui là được.





Anh nằm trên giường, duỗi cánh tay ra hiệu cho cô nằm trong vòng tay mình: “Ngủ với anh một lát.”





Lâm Tử Lạp nằm xuống, gối đầu lên cánh tay anh, nghĩ tới anh muốn con mang họ của cô, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh thật sự muốn con mang họ em sao?”





Tông Triển Bạch xoay người ôm lấy cô nói: “Thật.”





Cô ở trong lòng anh động đậy muốn tìm một vị trí thoải mái, cho hai đứa trẻ thay đổi họ, một là bởi vì cô không phải là con gái của Lâm Viên Trung nên không mang họ Lâm, vậy thì hai đứa con của cô cũng không thể mang họ Lâm được. Hai là, cô muốn con cô mang họ của Tông Triển Bạch.





Con mang họ ba là điều đương nhiên, cũng là điều mà cô nghĩ.





Nhưng từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ đổi họ, trong tiềm thức cô vẫn chưa biết làm thế nào để tiếp nhận.





Ba mẹ ruột của cô, cô thậm chí còn không hiểu họ, đều từ miệng của người khác mới biết được chuyện của hai người. Nghe được đôi ba câu, cũng không mang lại cho cô điều gì tốt đẹp.





Nếu như có thể lựa chọn, cô mong muốn làm con gái của Lâm Viên Trung, ít nhiều cô đã gặp con người đó, mang đến cho cô tổn thương, cô có thể hận, cho cô tình yêu, cô có thể yêu.





Nhưng hiện tại, tính là gì đây?





“Em ghét sự mâu thuẫn, anh nói xem em nên làm thế nào?”





Tông Triển Bạch không hiểu cô hỏi như vậy là có ý gì, sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?





Anh cúi đầu nhìn cô: “Hả?”





Lâm Tử Lạp ngửa đầu nhìn anh, gương mặt gần trong gang tấc, ngay cả hơi thở cũng quấn lấy nhau, chắc anh không cạo râu, cái cằm lởm chởm râu ngắn. Lâm Tử Lạp đưa tay sờ lên cằm anh, cũng không gai tay, chỉ là không mịn như da mặt.





“Anh nói xem, em có cần đổi họ không?” Thật ra cô không muốn đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK