CHƯƠNG 3: TÔI PHẢI LẨY ANH
Thay quần áo xong, Lâm Tử Lạp đi ra khỏi phòng thử đồ, nhìn
sang phòng thử bên trái, cửa đã đóng lại rồi.
“Rất hợp với khí chất của cô.”
Nhân viên rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn người là có thể lấy ra
quần áo hợp với người đó, Lâm Tử Lạp mặc váy dài mày xanh nhạt,
khiến làn da càng trắng ngần hơn, dây thắt lưng bên hông quấn
quanh vòng eo mảnh khảnh, nhìn hơi gầy quá mức, nhưng khuôn
mặt lại rất xinh đẹp.
Lâm Viên Trung thấy hợp thì lập tức trả tiền, lúc này mới phát
hiện cái váy tới tận chín mươi triệu, nhưng nghĩ đến cô phải gặp.
người nhà họ Tông, bèn cắn răng tính tiền, giọng nói lạnh như
băng: “Đi thôi.“
Lâm Tử Lạp đã sớm cảm nhận được sự vô tình của ông ta,
nhưng sự lạnh lùng lúc này vẫn khiến tim cô khó chịu đến đau đớn.
Cô cúi đầu theo sau ông ta lên xe.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cổng lớn của biệt thự.
Tài xế kéo cửa xe cho Lâm Viên Trung, ông ta khom người đi
xuống, Lâm Tử Lạp theo sau.
Cô đứng trước cổng biệt thự, hoảng hốt mất mấy giây, lúc cô và
mẹ vì bệnh của em trai mà sống không bằng chết, ba của cô lại
đang hạnh phúc hưởng thụ trong biệt thự khí thế với vợ bé của
mình.
Hai tay cô không nhịn được siết chặt.
“Cô đứng ở đó làm gì?“ Lâm Viên Trung không thấy có người đi
theo sau mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy cô sững sờ.
đứng trước cửa.
Lâm Tử Lạp vội vàng đuổi theo, nghe giúp việc trong nhà
người nhà họ Tông vẫn chưa đến, Lâm Viên Trung bèn kêu cô đợi
trong phòng khách.
‘Chỗ bên cạnh cửa sổ sát đất của phòng khách có để một cây
đàn piano, hiệu Seidel của Đức, rất đắt, lúc sinh nhật năm tuổi của
cô, mẹ đã mua cho cô.
Từ nhỏ cô đã thích, bốn tuổi rưỡi thì bắt đầu học đàn, sau đó bị
đưa đi, cô cũng không chạm vào nữa.
Không nhịn được sờ lên, quen thuộc lại hưng phấn.
Ngón trỏ cô ẩn trên phím đàn, nhẹ nhàng dùng sức, ting một
tiếng, âm thanh du dương trong trẻo vang lên, vì rất lâu không đàn,
nên ngón tay của cô cứng hơn rất nhiều.
“Đồ của tôi, ai cho cô động vào?!” Một giọng nói lanh lảnh mang
theo tức giận vang lên sau lưng cô.
Đồ của cô ta?
Lâm Tử Lạp xoay người, thấy Lâm Hàn Uyển hùng hổ đứng sau
lưng mình, nhớ cô ta nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay mười bảy, kế
thừa ưu điểm của Thẩm Thanh Anh, dáng vẻ không tệ.
Nhưng điệu bộ nhe răng trợn mắt lúc này có mấy phần dữ tợn.
“Của cô?”
Bọn họ phá huỷ cuộc hôn nhân của mẹ, dùng tiển của mẹ, bây
giờ ngay cả đồ mẹ tặng cho mình của trở thành của cô ta?
Cô từ từ siết chặt tay, liên tục thẩm nói với mình là đừng xúc
động, đừng kích động, vì bây giờ cô vẫn không thể cướp lại đồi
thuộc về mình.
Cô phải nhịn!
Cô không phải cô gái nhỏ chỉ biết khóc bị ba đưa đi tám năm.
trước, bây giờ cô đã trưởng thành rồi!
“Cô… là Lâm Tử Lạp?!” Lâm Hàn Uyển hiểu ra, hôm nay là ngày
người nhà họ Tông đến, ba đón hai mẹ con kia về nước.
Lâm Hàn Uyển vẫn còn nhớ dáng vẻ đáng thương khi Lâm Viên
Trung đưa bọn họ ra nước ngoài, Lâm Tử Lạp quỳ dưới đất ôm
chân Lâm Viên Trung năn nỉ ông ta, kêu ông ta đừng đưa mình đi.
“Ba đón cô về, có phải cô vui lắm không?” Lâm Hàn Uyển
khoanh tay, khinh thường nhìn cô: “Cô đừng có đắc ý quá, đưa cô
về chỉ vì muốn cô gả vào nhà họ Tông thôi, nghe nói người đàn ông
kia…”
Nói xong, Lâm Hàn Uyển châm chọc che miệng.
Nhớ đến Lâm Từ Lạp phải gả cho người đàn ông không thể làm
chuyện kia, còn không thể đi lại, không nhịn được thấy vui sướng
khi người gặp hoạ.
Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, lấy một người đàn ông như vậy,
không phải cả đời đều bị huỷ bỏ sao?
Lâm Tử Lạp nhíu mày.
Đúng lúc này, giúp việc đi tới: “Người của nhà họ Tông đến rồi.”
Lâm Viên Trung tự mình ra cửa nghênh đón.
Lâm Tử Lạp xoay người, lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi xe
lăn bị người ta đẩy vào, ngũ quan sắc nét, tướng mạo ngay thẳng,
cho dù ngồi trên xe lăn cũng khiển người ta không dám khinh
thường.
Khuôn mặt này, không phải người đàn ông tán tỉnh với người phụ
nữ kia trong phòng thử đồ mà cô thấy sao?
Anh lại có thể là cậu cả của nhà họ Tông?!
Nhưng ở phòng thử đồ, rõ ràng cô thấy anh đứng được mà, còn
ôm người phụ nữ kia nữa, chân đâu có tật gì.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Khi cô vẫn chưa nghĩ kỹ vì sao người đàn ông này phải giả vờ,
Lâm Viên Trung gọi cô một tiếng: “Tử Lạp mau đến đây, đây là cậu
cả nhà họ Tông.”
Lâm Viên Trung nhún vai nịnh hót, cong lưng nói: “Cậu Tông,
đây là Lạp Lạp.”
Lâm Viên Trung thầm thấy thương tiếc, đường đường là cậu cả
nhà họ Tông, còn ưa nhìn như thế, lại trở thành tàn phế rồi.
Tông Triển Bạch nhìn Lam Tử Lạp, thấy tuổi không lớn, quá gầy,
dáng vẻ hơi thiếu dinh dưỡng, anh cau mày.
Đây là hôn sự mẹ quyết định cho anh, làm con trai, anh không
thể làm trái lời hẹn. Nên sau khi ra nước ngoài bất ngờ bị rắn độc
cắn, anh đã đưa ra tin nói độc kia không giải được, tàn phế rồi, còn
không thể làm chuyện kia, chính là muốn nhà họ Lâm đổi ý.
Nhưng không ngờ nhà họ Lâm không hề đổi ý.
Tông Triển Bạch im lặng không nói gì, sắc mặt nặng nề, Lâm
Viên Trung nghĩ rằng anh không hài lòng, vội giải thích: “Bây giờ.
con bé còn nhỏ, vừa đủ mười tám, nuôi lớn rồi chắc chắn là một
người đẹp.”
Tông Triển Bạch thẩm cười lạnh, người đẹp thì không nhìn ra,
nhưng cũng thấy không tầm thường, anh là một “người què” còn
muốn con gái mình lấy anh.
Anh lạnh nhạt, nở nụ cười sâu xa: “Tôi ra nước ngoài làm việc,
không cẩn thận bị thương, cái chân này sợ là không dĩ lại được.
nữa, cũng không thể thực hiện trách nhiệm của người làm chồng…”
“Tôi không ngại.” Lâm Tử Lạp lập tức trả lời.
Lâm Viên Trung đã đồng ý với cô, chỉ cần gả vào nhà họ Tông sẽ
trả lại của hồi môn của mẹ, cho dù hôm trước vào cửa, hôm sau ly
hôn, bây giờ cô cũng phải đồng ý.
Trong khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ cẩn thận tất cả,
ràng anh có thể đứng lên, nhưng đến nhà họ Lâm lại ngồi xe lăn,
có lẽ là vì người phụ nữ kia, cũng không muốn thực hiện giao hẹn,
muốn nhà họ Lâm đổi ý trước.
Nhưng anh không ngờ Lâm Viên Trung sẵn sàng hy sinh đứa con
gái không được cưng chiều là cô để hoàn thành giao hẹn.
Tông Triển Bạch híp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tử Lạp bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, đáy lòng chua xót,
cô nào có muốn gả vào nhà họ Tông chứ?
Không đồng ý, sao cô có thể về nước, sao có thể lấy lại những gì
đã mất được?
Cô cong môi cười, cay đẳng và chua xót trong đó chỉ mỗi cô.
biết: “Chúng ta được đính hôn từ lúc còn nhỏ, anh trở thành thế
nào, tôi cũng phải lấy anh.”
Ánh mắt Tông Triển Bạch lại càng nặng nề hơn, người phụ nữ
này cũng biết nói chuyện đấy.
Lâm Viên Trung cũng không nghe ra cái gì không đúng, thăm dò
hỏi: “Vậy ngày cưới…”
‘Vẻ mặt Tông Triển Bạch thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng lại
bình tĩnh đáp: “Đương nhiên sẽ làm theo giao hẹn, đây là chuyện.
hai nhà quyết định từ trước, sao có thể nuốt lời được.”
Lâm Tử Lạp rũ mắt, giấu đi tâm tư của mình, không dám nhìn
vào anh, rất rổ ràng anh cũng không hài lòng với chuyện cưới xin
này.
Bây giờ đồng ý cũng chỉ vì giao hẹn thôi.
“Vậy cũng tốt.” Lâm Viên Trung thẩm vui mừng, dùng một đứa.
con gái không xuất sắc kết thông gia với nhà họ Tông, đương nhiên
là chuyện tốt.
Tuy nhà họ Lâm cũng có tiền, nhưng so với nhà họ Tông chỉ là cá
lớn gặp cá bé, cũng như cá mập và con tép vậy.
Hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau!
Lâm Viên Trung khom lưng, nhỏ giọng nói: “Tôi đã cho người
chuẩn bị bữa tối rồi, ở lại ăn cơm xong hãy đi“
Tông Triển Bạch nhíu mày, trò hể nịnh nọt cung kính này của ông
ta khiến người ta rất khó chịu.
“Không cần, tôi còn có việc.“ Tông Triển Bạch từ chối, Quang
Kình đẩy anh ra ngoài, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Tử Lạp, anh
hơi nâng tay lên, ý bảo Quang Kình. dừng lại, anh nâng mắt hỏi:
“Cô Lâm có rảnh không?”