Tổng giám đốc Trương thật sự tán thưởng năng lực của Trình Dục Tú.
Đặc biệt là lúc họp, cô đã làm cho đám người kia không nói được gì..
“Thật sao?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trình Dục Tú.
Máy móc của Vạn Hướng từng thống trị thị trường, không ai là không biết, chỉ là bây giờ ngày càng xuất hiện nhiều công ty chế tạo, tác động không nhỏ đối với bọn họ, tổng giám đốc Trương vẫn muốn thay đổi, nhưng những lớp người trước trong công ty không đồng ý cải cách, cần tốn rất nhiều tiền và thời gian, bọn họ cũng không muốn hợp lại, chỉ muốn bây giờ an nhàn, có qua có lại, kiếm được chút ít được.
Mặc dù không như trước kia, nhưng vẫn có thể kiếm được tiền.
Tổng giám đốc Trương sớm đã muốn cải tổ bởi vì số người kia mà anh ta vẫn chưa làm được.
Moi người đều lấy làm lạ, một người phụ nữ, làm sao có thể ngăn lại đám người cổ hủ kia.
“Không có, tổng giám đốc Trương quá khen rồi.” Trình Dục Tú bị bọn họ nhìn cảm thấy không được tự nhiên, bầu không khí này, cô cũng không nuốt trôi cơm được, ăn tiếp, chỉ sợ tiêu hóa cũng không tốt.
“Tổng giám đốc Trương, tôi thật sự có việc.” Lần này thái độ của Trần Dục Tú rất kiên quyết, lúc nói chuyện cô còn đứng lên, rõ ràng cho thấy cô phải đi.
Tổng giám đốc Trương thấy thái độ kiên định của cô, có muốn giữ lại cũng khó, anh ta vẫn muốn giữ lại người này, trợ giúp mình cải tổ công ty, vì vậy mới nói: “Thế này đi, tôi uống với cô một ly, sau đó tôi sẽ cho cô đi về, cô thấy thế nào?”
Trình Dục Tú suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, người này cũng không nên đắc tội, sau này còn phải ở trong công ty làm việc, hơn nữa anh ta cũng đã nói, chỉ là một ly mà thôi.
Trình Dục Tú cầm ly rượu trên bàn, chạm ly với tổng giám đốc Trương.
“Cô đúng là quý nhân mà ông trời giúp cho tôi, trong thời gian cải tổ lại chắc chắn có khó khăn, nếu như cần gì, hoặc gặp khó khăn gì, cứ nói với tôi.” Tổng giám đốc Trương hào phóng nói, có thể quản lý công ty lớn như vậy, cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Cảm ơn tổng giám đốc Trương cho tôi cơ hội, quý nhân gì đó tôi không dám nhận, muốn công ty bước vào thời đại mới, phải để mọi người cùng nhau cố gắng, một cây làm chẳng nên non, huống chi người như chúng ta, sau này mọi người sẽ cùng cố gắng.”
“Nói hay lắm.” Tổng giám đốc Trương giơ ngón cái với Trình Dục Tú: “Tất cả đều ở trong ly rượu này.”
Tổng giám đốc Trương uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Trình Dục Tú có thể uống chút rượu, chỉ à lần này, khi cô ngửi thấy mùi rượu trong ly, dạ dày cuộn lên cảm giác buồn nôn.
Tổng giám đốc Trương nhìn bà: “Ly rượu này cô phải uống.”
Để thoát khỏi bữa cơm này, Trình Dục Tú cắn răng uống, rượu trắng tràn vào cổ, cô cắn giọng: “Vậy, tôi đi trước.”
“Được, tôi bảo tài xế đưa cô đi, cô ở đâu?” Tổng giám đốc Trương nhiệt tình hỏi.
Trình Dục Tú biến sắc, vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần, để tự tôi đi.”
Cô nào dám nói nơi ở của mình.
Nói xong cô kéo ghế, bước đi vội vã, chỉ sợ tổng giám đốc Trương đổi ý, gọi cô ở lại.
Đi khỏi nhà hàng, cô ra ven đường đón xe taxi, cũng may tất cả thuận lợi, chỉ là trong lòng có có chút bất an, sợ Tông Khải Phong vì chuyện ngày hôm nay mà không vui.
Dù sao bây giờ cô cũng không phải là người đã hoàn toàn tự do, để cho cô tự do ra vào, tự do làm việc, đã là sự tha thứ lớn nhất, nếu để bọn họ gây ra phiền toái sẽ không tốt.
Cô rời khỏi bữa cơm, trở lại biệt thự trong lo sợ bất an.
Cũng may Tông Khải Phong vẫn chưa trở về, cô hít một hơi, vun vén tâm tư đi lên tầng, cũng mất cảm giác thèm ăn, cô vào phòng tằm bật nước nóng, muốn ngâm mình thả lỏng.
Tắm nước nóng là thứ dễ làm con người thả lỏng nhất.
Sau khi bật nước nóng, cô cởi quần áo trên người, xuống nước, từ từ ngâm mình trong nước, dáng người uyển chuyển như ẩn hiện sau làn nước.
Quyến rũ khó tả.
Ngâm mình tầm nửa tiếng, cô cảm thấy cả người cũng nóng lên, tâm trạng lo lắng vơi đi không ít.