Tông Triển Bạch há miệng ăn, còn chưa nuốt xuống Lâm Tử Lạp đã lại đưa một xiên thịt cua tới: “Há miệng.”
Tông Triển Bạch: “…”
Anh vẫn chưa ăn xong mà.
“Mau lên, chúng ta đã dừng lại quá lâu rồi, anh ăn mau lên.” Lâm Tử Lạp thúc giục.
Tông Triển Bạch vừa mở miệng định nói nhanh hơn nữa thì cũng phải nhai mới nuốt được chứ, cũng không thể không nhai mà nuốt luôn đúng không?
Kết quả vừa há miệng, Lâm Tử Lạp lại nhét thêm vài viên vào miệng anh.
Tông Triển Bạch: “…”
Lâm Tử Lạp cũng phát hiện mình quá vội vàng liền đưa nước cho anh, Tông Triển Bạch nhận lấy, nuốt mấy thứ trong miệng xuống rồi mới uống một ngụm nước, anh hỏi: “Em muốn nghẹn chết anh à?”
“Đâu có.” Lâm Tử Lạp sợ anh không quen ăn những thứ này.
Dù sao cũng không phải món gì bổ dưỡng, ở đây cũng không thể có yêu cầu gì khác, lấp đầy bụng là được.
Lâm Tử Lạp kéo tay áo anh rồi nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận.”
Tông Triển Bạch cũng không hề giận, được vợ đút cho, nghẹn chết cũng phải ăn, bây giờ thấy dáng vẻ nhận sai của cô, sao anh đành lòng trách cô?
Anh giả bộ tức giận: “Về sẽ phạt em sau.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Còn một số thứ chưa ăn hết thì để cho Đại Bạch, lần này dừng xe lại họ đã mất hơn nửa tiếng.
Khi về đến thành phố B thì trời đã sáng.
Tông Triển Bạch lái xe về thẳng biệt thự, hai đứa nhỏ ở trên xe ngủ không ngon, ăn cũng không được, ở biệt thự có vú Vu có thể chăm sóc cho chúng, anh cũng có thể yên tâm giải quyết chuyện Tần Nhã.
Vú Vu thấy mọi người đã về liền vui vẻ không ngậm được miệng, ôm lấy hai đứa nhỏ rồi lại nhìn bụng Lâm Tử Lạp, cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Tông Triển Bạch bảo vú Vu tắm rửa thay quần áo cho hai đứa trẻ, trong nhà có quần áo của hai đứa, còn anh và Lâm Tử Lạp lên lầu.
Vì phải đi gặp Cố Bắc nên anh cần tắm rửa, thay quần áo khác.
Lâm Tử Lạp ngồi ở mép giường, đợi anh.
Một lúc sau, nước trong phòng tắm ngừng chảy, sau đó anh mở cửa bước ra, quấn chiếc khăn tắm màu trắng trên người, anh nhìn Lâm Tử Lạp: “Cả đêm không ngủ rồi, bây giờ ngủ một giấc đi, muốn ăn gì thì bảo vú Vu làm cho.”
Nói rồi anh vào phòng thay đồ mặc quần áo.
Lâm Tử Lạp ngồi thêm một lát nữa, đứng dậy tới phòng thay đồ, anh đã mặc áo sơ mi và quần Tây, đang cài thắt lưng, cô bước tới đưa áo vest cho anh mặc vào rồi lại lấy một chiếc cà vạt phù hợp với trang phục, dịu dàng thắt cho anh. Là một nhà thiết kế thời trang, không chỉ biết trang phục nữ mà cô còn phải hiểu cách ăn mặc của nam giới.
Tông Triển Bạch nhướn mày, rất hiếm khi cô “phục vụ” anh một cách dịu dàng như vậy.
“Có chuyện gì à?” Anh hỏi.
Lâm Tử Lạp vuốt lại đường viền cổ áo cho anh, thấp giọng nói: “Đồng ý với em, dù thế nào cũng phải đưa được Tần Nhã không chút thương tổn trở về.”
Thật ra nếu Lâm Tử Lạp không nói thì vì Tô Trạm, anh cũng sẽ cứu Tần Nhã bằng bất kỳ biện pháp gì.
Anh đưa tay vén một lọn tóc đang xoà xuốn của Lâm Tử Lạp ra sau tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Sau này đều đối xử với anh như vậy được không?”
Lâm Tử Lạp đưa tay ra ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh rồi nói: “Sau này em sẽ đối xử với anh tốt hơn.”
Vì cô muốn cho anh một gia đình ấm áp.
Có thể gia đình này sẽ có một vài thiếu sót nhưng ít nhất họ và các con có thể chung sống với nhau.
Cô rụt tay lại rất nhanh, thúc giục anh: “Anh xuống đi, mọi người đều đang đợi anh dưới nhà đó.”
Sau này họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng chuyện của Tần Nhã không thể trì hoãn thêm được nữa.
Tông Triển Bạch hôn lên trán cô, an ủi: “Đừng lo lắng.”