Tông Triển Bạch chau mày, uống say rồi đến đây làm gì?
“Chị dâu, chị dâu……” Tô Trạm dựa vào khung cửa.
Lâm Tử Lạp bước đến mới nhìn ra bộ dạng của anh, hình như uống không ít.
Tông Triển Bạch bực tức liếc nhìn anh một cái: “Vào đi.”
Bà Từ dìu anh ngồi vào ghế sofa trong phòng khách.
Lâm Tử Lạp vào nhà bếp pha cốc nước mật ong đưa cho anh: “Uống nước mật ong để giải rượu.”
Tô Trạm cười hì hì: “Cảm ơn chị dâu.” Cầm lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch.
Anh đưa cho Lâm Tử Lạp: “Có thể cho tôi thêm cốc nữa không?”
Lâm Tử Lạp cầm lấy, lại đi pha cho anh cốc nữa, lần này anh không uống nữa.
“Nói đi, vì chuyện gì lại biến bản thân thành bộ dạng này?” Lâm Tử Lạp ngồi bên cạnh Tông Triển Bạch.
Tô Trạm ấm ức nhìn Lâm Tử Lạp: “Chị dâu, chị phải giúp tôi, Tần Nhã không cần tôi nữa.”
Lúc giao thừa Tần Nhã vẫn xuất hiện trong phòng bệnh, đón giao thừa cùng anh và bác gái, tâm trạng của bác gái rất tốt.
Nhưng hai ngay nay, anh không liên lạc được với Tần Nhã, cô không gặp anh ấy, thậm chí còn trốn anh.
Lâm Tử Lạp chau mày: “Hai người cãi nhau.” Đọc bản chuẩn tại truyen.one khích lệ nhóm làm tốt nhé cả nhà! Cả nhà vô truyen.one nằm ngay mặt tiền nhé!
Người cô lo lắng không phải Tô Trạm mà là Tần Nhã.
Về mặt tình cảm, con gái càng tinh tế thì càng dễ bị tổn thương.
Chuyện đã đến bước này rồi, anh không thể không nói sự thật: “Không phải tôi có bạn gái cũ sao, cô ta về rồi, chúng tôi gặp nhau vài lần……” Nói xong, anh vội vàng giải thích: “Chỉ là gặp mặt, không có gì cả nhưng Tần Nhã không tin tôi, cứ đòi cắt đứt liên lạc với tôi.”
Chuyện này bất kể đúng sai cô đều đứng về phía Tần Nhã.
Tô Trạm và Tần Nhã đã ở bên nhau, tại sao phải đi gặp bạn gái cũ?
“Anh còn tình cảm với bạn gái cũ?”
“Không có.”
“Không có, sao phải đi gặp nhau?”
Đối diện với câu hỏi vặn sắc bén của Lâm Tử Lạp, Tô Trạm nghẹn lời, một lúc lâu sau mới tìm lời giải thích phù hợp: “Không phải người yêu thì vẫn là bạn bè……”
“Tôi không giúp được anh.” Lâm Tử Lạp quả quyết ngắt lời anh, chung sống với Tần Nhã bao nhiêu năm nên cũng hiểu tính cách của cô ấy: “Cô ấy không phải người cố tình gây sự, anh nhất định đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô ấy, nếu không, cô ấy sẽ không đoạn tuyệt như thế, cô ấy đồng ý kết hôn với anh, chắc chắn là có hy vọng, lại có thể quyết định cắt đứt, chắc chắn là anh đã làm tổn thương cô ấy.”
“Là tôi, là tôi không tốt.” Tô Trạm thừa nhận bản thân có lỗi, không nên giấu cô ấy đi gặp Lưu Phi Phi, nhưng mà cũng không nên một gậy đánh chết anh, không cho một cơ hội nào chứ?”
Tôi đã biết sai rồi, chị dâu, chị giúp tôi đi.” Tô Trạm kéo vạt áo của Lâm Tử Lạp, làm nũng: “Hay thương tôi, giúp tôi liên lạc với Tần Nhã có được không?”
Tông Triển Bạch chau mày lại, túm lấy quần áo của anh, ném anh ra xa: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng động chân động tay.”
Tô Trạm: “……”
“Chị dâu, nếu cô không giúp tôi, tôi thực sự không thể sống được.” Tô Trạm trừng mắt nhìn Tông Triển Bạch, rồi ngồi trên ghế sofa: “Không gặp được Tần Nhã, tôi sẽ không đi.”
Tô Trạm giở trò khốn nạn.
Dù sao ở đây cũng tốt, ăn uống đầy đủ, chỗ rộng thế này chắc sẽ có phòng cho anh ngủ.
“Tùy cậu.” Tông Triển Bạch kéo Lâm Tử Lạp lên tầng.
Lâm Tử Lạp do dự hỏi anh: “Mặc kệ cậu ta thật sao?”
Tông Triển Bạch không nói gì, lặng lẽ kéo cô lên tầng, không phải không muốn lo cho Tô Trạm, nhưng chuyện tình cảm thì lo thế nào?
Tô Trạm phải tự đi nói rõ ràng với Tần Nhã, anh không muốn Lâm Tử Lạp can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người họ.
Nếu như tốt thì không sao, không tốt thì trách ai chứ?
Trách Lâm Tử Lạp sao?
Thực ra Lâm Tử Lạp có thể nhìn ra Tô Trạm rất đau khổ.
Có điều cũng phải để anh ta chịu chút khổ cực, sau này mới biết quý trọng.