Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạt Hàn, tối thiểu một nửa công ty cũng là của em trai con, con dự định độc chiếm sao?” Giang Tuấn thay đổi cách ăn nói khép nép, rõ ràng ông ta đã tự hạ thấp bản thân mình mà anh ta vẫn thờ ơ!





Giang Mạt Hàn đứng lên: “Bố vẫn nên giữ gìn sức khỏe cho tốt, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.”





Nói xong cũng không thèm nhìn sắc mặt của Giang Tuấn mà cất bước đi về phía cửa.





“Giang Mạt Hàn, con đừng có quá đáng!”





Khuôn mặt của Giang Tuấn đỏ lên: “Bố là bố của con!”





“Cho nên?” Giang Mạt Hàn dừng bước, quay đầu nhìn ông ta: “Cho nên bố muốn quản con trai của mình à?”





Giang Tuấn nắm chặt tay, không ngừng run rẩy: “Con đã có được công ty, cho em trai con một công việc đàng hoàng mà thôi, tại sao lại phải tàn nhẫn với nó như vậy?”





Giang Mạt Hàn đi đến bên giường một lần nữa, ở trên cao nhìn xuống: “Lúc ấy công ty của bố đứng trước bờ vực phá sản, mẹ của tôi phải dùng tiền bồi thường lấp vào chỗ trống đó mới giúp công ty không sụp đổ, tôi tàn nhẫn với nó? Bố còn nhớ Khâu Minh Diễm làm mất một nghìn tệ, các người đều nói là tôi lấy, bố đối xử với tôi như vậy sao? Tôi muốn hỏi bố, tiền là tôi cầm sao?”





Khi đó anh ta vừa đến căn nhà này không lâu, Khâu Minh Diễm đã nói làm mất tiền: “Trong nhà này cũng chưa từng có người ngoài đến, cho tới bây giờ em cũng chưa từng làm mất tiền, em đặt trong ngăn kéo tiền sinh hoạt, vô cớ lại thiếu đi một nghìn tệ, cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa.”





Mặc dù bà ta không nói rõ, nhưng lời kia có ý tứ nói anh ta là người ngoài, trước kia chưa từng làm mất, thế nhưng sau khi anh ta đến căn nhà này thì lại mất, rõ ràng muốn ám chỉ là anh ta ăn cắp.





Giang Tuấn cũng nhận định là anh ta lấy, để anh ta nhận sai, lấy tiền ra.





Anh ta nói mình không hề lấy.





Thế nhưng Giang Tuấn lại không tin, nhất định phải bắt anh ta thừa nhận sai lầm, đồng thời bảo anh ta giao số tiền đã lấy cắp ra.





Tính tình của anh ta còn rất cứng đầu, huống hồ vốn dĩ là anh ta không hề ăn cắp, làm sao có thể cam chịu thừa nhận.





Giang Tuấn rút dây lưng đánh anh ta một trận.





Khâu Minh Diễm đứng ở bên cạnh nhìn, đến bây giờ anh vẫn nhớ như in ánh mắt cười trên nỗi đau của bà ta.





Đánh xong còn nhốt anh ta ba ngày, không cho ăn không cho uống.





Về sau là do Giang Hữu Khiêm thừa nhận mình lấy cắp số tiền kia, lúc ấy anh ta mới được thả ra, lúc đó ông ta đã nói gì với đứa con trai quý giá của mình?





“Hữu Khiêm, con cần tiền thì cứ nói, tại sao lại không nói một tiếng đã lấy rồi?”





Khâu Minh Diễm ở một bên nói: “Hữu Khiêm còn nhỏ, không hiểu chuyện, lớn lên sẽ tốt thôi.”





Người làm bố, nên cười một tiếng trước sai lầm của con trai mình.





Mà đối với anh ta, đến một nụ cười ông ta cũng keo kiệt, càng không dừng việc đánh đập anh ta, sau khi biết được anh ta bị oan, một câu an ủi cũng không có mà chỉ lạnh lùng nói: “Cũng không biết là giống ai mà tính tình cứng đầu như vậy!”





Đây không phải là cứng đầu mà là tôn nghiêm của anh ta, là cốt khí của anh ta, anh ta tình nguyện để mình bị đánh còn hơn là thừa nhận chuyện mình không hề làm.





Trong quá trình trưởng thành của anh ta, chuyện tương tự như vậy xảy ra quá nhiều, nhiều đến nỗi anh ta không có cách nào đếm rõ ràng.





“Tôi đã nói qua, người đã hãm hại mẹ con chúng tôi, tôi sẽ không bỏ qua.” Anh ta cúi người xuống cười: “Tôi không đuổi tận giết tuyệt với các người mà sẽ để các ngươi sống thật tốt, nên cảm thấy biết ơn tôi đi, đừng có đặt ra yêu cầu gì nữa.”





Nói xong anh ta ngồi thẳng lên, nhìn thoáng qua căn nhà này: “Có thể có một căn phòng như vậy, một bác sĩ trị liệu tốt như vậy, bố nên biết thỏa mãn.”





Nói xong thì quay người đi ra cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy Khâu Minh Diễm đang đứng ở đó, có lẽ là đang nghe lén, không nghĩ tới bỗng nhiên Giang Mạt Hàn sẽ mở cửa phòng, bà ta cố giả bộ bình tĩnh cười: “Dì đến hỏi một chút xem hai người có muốn uống nước hay không.”





Giang Mạt Hàn không để ý đến bà ta đi ra ngoài, đức hạnh của người đàn bà này ra sao, trong lòng của anh ta rất rõ ràng!





Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, anh ta lái xe hơi lao vùn vụt trên đường lớn, thời gian này xe trên đường rất ít, màu neon sặc sỡ phủ lên thành phố phồn hoa.





Dù ánh đèn rực rỡ đến đâu, anh ta cũng không dừng lại dù chỉ một giây.





Giờ phút này anh ta rất cô độc, cũng vô cùng bất lực.





Anh ta có được nhiều thứ như vậy, thế nhưng anh ta lại không cảm thấy hạnh phúc.





Trái tim vô cùng vắng vẻ.





Xe đi qua thành phố cực kỳ nhanh, giờ phút này, một người để tâm sự anh ta cũng không có, anh ta có được mọi thứ, nhưng lại là người cô đơn.





Cuối cùng xe dừng lại ở một quán bar.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK